“Ha ha, xem ra ta có lộc ăn rồi, đến thật đúng lúc.”
Cố Ngữ Yên, Tiêu Huyền và các vị Cố gia ngẩng đầu nhìn người vừa xuất hiện.
“Mộ Dung, trên mặt ngươi còn đang mang râu giả đó.” Cố Ngữ Yên nhàn nhạt nhắc nhở.
“À, bản công tử quên mất, quên mất.”
Cố Nguyên và ba vị thúc thúc hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cố Ngữ Yên, nàng lại quay sang nhìn Tiêu Huyền. Nhưng mà Tiêu Huyền còn chưa kịp lên tiếng thì Mộ Dung đã hăng hái tự giới thiệu trước.
“Nếu tại hạ đoán không lầm thì vị này là Cố gia gia chủ, Cố Nguyên tiền bối đỉnh đỉnh đại danh, vị này là Cố Bắc Niệm tiền bối, Cố đại gia, vị này là Cố nhị gia, Cố Bắc Thành, còn vị này là Cố tam gia Cố Bắc Kiệt.”
Đáp lại Mộ Dung là bốn cặp mắt nghi hoặc.
“Tại hạ ngồi không đổi tên, đi không đổi họ, Mộ Dung. Cố tiểu thư đây chính là đệ muội của ta.”
“À, vậy Mộ Dung công tử là đại huynh của Huyền Vương? Công tử cũng là người của Lam gia sao?” Cố Bắc Niệm lên tiếng.
Mộ Dung trực tiếp phủ nhận.
“Không phải, ta không phải người của Lam gia, càng không mang họ Lam.”
Cố Ngữ Yên liếc mắt về phía Mộ Dung, nàng lên tiếng.
“Cái tên này là Phó Cung chủ của Vô Âm Cung, sở trường tinh thông dịch dung thuật, cũng chính là người giả dạng Lam Tiêu Huyền phiên bản ngốc tử ở Lam gia.”
Nàng nghiêng người, nói nhỏ vào tai Cố Nguyên.
“Tổ phụ, Mộ Dung với Tiêu Huyền có quan hệ thân thiết, bọn họ là bằng hữu, huynh đệ, nhưng cũng có quan hệ chủ tử và thuộc hạ. Tên này từ lần đầu gặp mặt đã gọi con là đệ muội.”
Cố Nguyên gật đầu, ông lặp lại động tác của Cố Ngữ Yên, nghiêng đầu nói nhỏ với Cố Bắc Niệm.
“Lão Nhất, Mộ Dung công tử với Huyền Vương có quan hệ…”
Cố Bắc Niệm nghe xong thì gật đầu, lặp lại động tác của phụ thân, nghiêng đầu nói nhỏ với nhị đệ Cố Bắc Thành, và đương nhiên là Cố Bắc Thành sau khi nghe xong lại nghiêng đầu nói nhỏ với Cố Bắc Kiệt.
“Sao rồi? Cảm thấy chán nên chạy đến đây?” Tiêu Huyền không nhìn Mộ Dung, chỉ nhàn nhạt mở miệng.
Mộ Dung sau khi khách khí, hữu lễ chào hỏi với mấy vị tiền bối Cố gia thì trực tiếp ngồi xuống một cái ghế trống, vươn tay với lấy cái bánh bao cho vào miệng nhai lấy nhai để, rất nhanh hắn đã ăn trọn một cái bánh bao cho bữa sáng.
“Giả bệnh quá mệt mỏi, ngày nào cũng nằm im một chỗ, có người đến gần lại phải rên la đau đớn, quá mất sức, càng ngày ta thấy bản thân diễn càng giống một gã điên. Haizzz lỡ như có một ngày ta ngốc thật thì biết làm sao đây? Lúc đó cả đời ta sẽ cô đơn, thế gian sẽ mất đi một mỹ nam anh tuấn, tài trí.”
Trừ Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên đã quen với giọng điệu khoa trương của Mộ Dung thì mấy vị Cố gia nghe xong lời hắn khóe môi đều giật giật.
“Nói chuyện chính đi.” Tiêu Huyền vừa nói vừa ra hiệu cho thuộc hạ tiến lên dọn dẹp bàn ăn.
“Ê, ê, lão tử chưa ăn xong, Tiểu Huyền Huyền, ngươi đừng có phũ phàng như vậy.”
Tiêu Huyền không đáp, bàn ăn cứ như vậy mà được dọn xuống, nhưng rất nhanh sau đó, một đ ĩa bánh bao nóng hổi đã được mang lên, còn kèm theo một bát lớn cháo gà thơm lừng. Mộ Dung nhìn Tiêu Huyền, hai mắt long lanh như có ngôi sao trốn trong đó, bày ra bộ dạng cảm động không tài nào tả xiết.
“Tiểu Huyền Huyền, ta biết ngươi vẫn là đối tốt với ta mà.”
“Mau dùng bữa đi, lát nữa đến phòng ta bàn chính sự.”
“Được, được.”
Cố Nguyên và ba nhi tử thấy cảnh này, bọn họ lại nhìn Huyền Vương với một ánh mắt khác, nam tử này quả thật không tệ, rất có tình người.
“Tiêu Huyền, Ngữ Yên, hai người các con ở lại với bằng hữu, Mộ công tử, bọn ta đến gặp Mị Nhất hộ pháp, tham quan Vô Âm Cung một vòng.” Cố Nguyên vừa đứng dậy vừa nói. Ông và ba nhi tử nhanh chóng rời khỏi phòng ăn. Vô Âm Cung này lớn như vậy, muốn tham quan hết phải tranh thủ thời gian. Nếu không dạo một vòng, sợ là sau này lại đi lạc thì rất mất mặt.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền thản nhiên dùng trà, đợi Mộ Dung dùng bữa xong. Nói ra thì trong các huynh đệ Vô Âm Cung, Mộ Dung có thể xem là người vất vả nhất, ngày ngày giả dạng che dấu thay Tiêu Huyền, cũng may mắn tên này không phải dạng người có thể để bản thân chịu thiệt nên đến bây giờ vẫn sống rất tốt.
“Được rồi, dùng xong rồi. Đầu bếp của Vô Âm Cung tài nghệ mỗi lúc càng tốt.” Mộ Dung chép miệng bình phẩm.
Tiêu Huyền đẩy tách trà đến trước mặt hắn, Mộ Dung thuận tay tiếp được, nâng lên miệng uống liền một hơi.
“Tiểu Huyền Huyền, lần này sự tình khó trốn hơn những lần trước, ngươi còn nhớ Giang gia nhị tiểu thư hay không?”
“Giang nhị tiểu thư, Giang Thẩm Thục.” Tiêu Huyền nheo mắt, cố nhớ ra cái tên của vị nhị tiểu thư Giang gia này.
“Đúng rồi, không ngờ ngươi còn nhớ tên nàng ta.”
“Có chút ấn tượng, không phải người nào cũng có thể dọa Phó Cung chủ Vô Âm Cung bỏ chạy trong đêm được.”
Mộ Dung nhớ lại điều gì đó, rùng mình.
“Đừng nhắc đừng nhắc. Ta nói ngươi biết, nàng ta hiện tại lại lên cơn háo sắc, muốn thú ngươi làm sủng nam.”
Rắc.
Tiếng tách trà bị bóp vỡ, Mộ Dung cẩn trọng xoay đầu nhìn Cố Ngữ Yên sắc mặt đang xa sầm, hắn rất thất thời.
“Tiểu Huyền Huyền, đệ muội, ta báo tin xong rồi, cáo từ cáo từ, ta đi tìm Mị Nhị và Mị Tam.”
Nói xong Mộ Dung nhanh chóng lắp thêm bánh xe vào chân, biến khỏi căn phòng, để lại không gian riêng cho Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên.