Ba trên bốn vòng tỷ thí đã hoàn thành, Mạc Trạch Thiên đối với kết quả năm nay là cực kỳ hài lòng, dân chúng Mạc Ly quốc cũng trở nên hân hoan hơn hẳn.
Hai lần đứng nhất, một lần xếp nhì, hạng mục thi đấu cá nhân cho dù đứng cuối trong tứ quốc thì Mạc Ly vẫn nắm chắc hạng nhất của Đại Hội Tứ Quốc trong tay.
Và cũng vì thế cục đã định nên một số người không còn ngần ngại, kiêng dè hệ lụy về sau nữa.
Hạng mục tỷ thí cá nhân sẽ diễn ra sau hạng mục luyện đan ba ngày, Cố Ngữ Yên vốn định dùng ba ngày này để giúp tiểu thúc mỹ nam xử lý một vài công việc tại Yên Trang, thuận tiện kiểm tra sổ sách.
Nhưng kết quả nàng nhận được lời mời, triệu kiến vào cung của hoàng hậu.
Nói ra thì cũng thật lạ, nàng và Vũ Nghi hoàng hậu căn bản không có vấn đề gì để hàn huyên, tâm sự.
Lúc nhận được thư mời Cố Ngữ Yên nhất thời nghĩ đến chuyện ép hôn, nàng còn nhớ rất rõ, vào đêm đại tiệc tiếp đãi Sứ Thần Bắc Nguyên quốc, hoàng đế là có ý ban hôn cho nàng và Mạc Chi Thành.
Sáng sớm tỉnh giấc rời giường, Cố Ngữ Yên đến đại sảnh dùng bữa sáng với mọi người trong Cố phủ.
Tiếp sau đó thì đến chuyên mục phân công, Cố Ngữ Yên tiến cung gặp hoàng hậu, Tiểu Hổ và Tiểu Nấm phụ trách công việc kiểm tra sổ sách, công việc xây dựng thêm chuỗi cửa hàng Yên Trang đang cần nguồn nhân lực lớn nên để nhóm người Tử Thu và Ôn Ngọc đi giúp đỡ, Tiểu Hũ có hứng thú với trang phục do mỹ nhân chủ nhân thiết kế nên cũng xung phong đến Yên Trang làm tiểu nhị siêu cấp đáng yêu một hôm.
Tiểu Phượng vốn muốn chạy theo Tiểu Hũ ra ngoài chơi nhưng lại bị Trứng Gà thẳng thừng ngăn cản với lý do là tốc độ tiến bộ của Tiểu Phượng quá chậm, cần rèn luyện nhiều hơn.
Hoàng cung Mạc Ly quốc, trời xanh mây trắng nắng vàng lung linh, muôn hoa khoe sắc thắm, mùi trà thơm mát, hương bánh điểm tâm ngọt dịu, Cố Ngữ Yên theo chân cung nữ đi đến một khu vườn rộng lớn trong hoàng cung, trong đình hoàng hậu Vũ Nghi và Vũ Thường Xuân đang rôm rã chuyện trò.
Cố Ngữ Yên đến trước đình viện, nàng nhẹ nhún người hành lễ nhưng mà đợi một lát cũng không có tiếng đáp lại.
Cố Ngữ Yên khẽ thở dài, nàng không có hứng thú chơi trò cung đấu, thản nhiên đứng thẳng người, Cố Ngữ Yên hướng hoàng hậu cất tiếng nói.
“Hoàng hậu nương nương, nếu mắt của người có vấn đề thì dân nữ giúp người kiểm tra một chút.”
Hoàng hậu Vũ Nghi đối với câu nói của Cố Ngữ Yên đương nhiên là tức giận, bà chẳng qua chỉ muốn làm khó nàng một chút để nàng biết thế nào là tôn ti, về sau nếu có gả vào Đông Cung, làm Thái Tử Phi thì cũng biết nhìn sắc mặt người mẹ chồng là bà.
Hoàng hậu vờ như bản thân lúc này mới nhìn thấy Cố Ngữ Yên, bà mỉm cười, ôn hòa nói.
“Cố tiểu thư đến rồi sao? Bổn cung mãi lo trò chuyện với Thường Xuân nên không để ý.”
Cố Ngữ Yên im lặng không đáp, chắc là thân thể của nàng quá nhỏ bé, còn nhỏ hơn con muỗi nên hoàng hậu mới không nhìn thấy hoặc là mắt của bà ta thật sự có vấn đề.
Hoàng hậu ra hiệu cho Cố Ngữ Yên tiến vào đình viện nhưng mà nơi này lại chỉ đúng có hai chiếc ghế, một là của hoàng hậu Vũ Nghi đang ngồi, cái thứ hai đương nhiên là Vũ quận chúa đang ngồi.
“Cô mẫu, chúng ta sơ sót quá, hiện tại không có ghế cho Cố tiểu thư.”
Vũ Thường Xuân bày ra bộ dạng khó xử, áy náy lên tiếng nhưng trong lòng nàng ta lúc này thì đang cười thầm, nàng chính là muốn gây khó dễ với Cố Ngữ Yên, muốn Cố Ngữ Yên lúng túng, mất đi cái bộ dạng băng lãnh, thanh cao chết tiệt kia, bộ dạng đó thật sự khiến Vũ Thường Xuân cảm thấy cực kỳ ngứa mắt, cực kỳ khó chịu.
“Người đâu…”
Hoàng hậu còn chưa kịp nói hết câu thì Cố Ngữ Yên đã nhanh chóng phất tay, một dây vải lụa màu trắng thuần khiết xuất hiện quấn quanh hai cột lớn của đình viện tạo thành hình võng, nàng thư thái ngồi lên chiếc võng tự chế, nở một nụ cười nhẹ nhàng với hoàng hậu và Vũ quận chúa rồi lên tiếng.
“Hoàng hậu nương nương không cần bận tâm, dân nữ không cần ghế.”
Không khí giữa ba người có chút kỳ quái, hoàng hậu sai người mang trà đến cho Cố Ngữ Yên nhưng mà nàng lại không động vào.
“Cố tiểu thư là đang chê trà của cô mẫu sao?” Vũ Thường Xuân hướng Cố Ngữ Yên hỏi.
Nàng ta vốn nghĩ rằng Cố Ngữ Yên sẽ tìm một lí do gì đó thoái thác cho qua chuyện nhưng dù là lí do gì nàng cũng sẽ buộc Cố Ngữ Yên vào tội bất kính với hoàng hậu, còn nếu nàng ta uống thì hẳn cũng sẽ không dễ chịu gì, trong trà đó có thêm một ít dược liệu đặc biệt.
Vũ Thường Xuân tin chắc là một luyện đan sư Cố Ngữ Yên biết rõ công dụng của dược liệu trong tách trà đó.
Và nàng cũng tin chắc Cố Ngữ Yên sẽ không để bản thân rơi vào tình trạng vô lực trong một canh giờ.
Có điều câu trả lời của Cố Ngữ Yên lại hoàn toàn khác với dự tính trong đầu của Vũ Thường Xuân.
“Trà này rất thối.” Cố Ngữ Yên lạnh lùng nói.
“Bất kính.” Hoàng hậu Vũ Nghi điệu bộ tức giận quát.
“Hay cho một nữ tử thường dân, lại dám chê trà của bổn cung thối, tội đáng chịu phạt.”
Cố Ngữ Yên nhìn thẳng vào hoàng hậu, nàng che tay lên miệng ngáp một hơi rồi thờ ơ lên tiếng.
“Hoàng hậu nương nương, có chuyện gì cần nói thì mời người nói thẳng ra, không cần lòng vòng diễn trò với dân nữ, dân nữ ngu dốt không hiểu được dụng ý của nương nương.”
“Được vậy bổn cung sẽ chiều theo ý Cố tiểu thư, bổn cung là muốn ngươi…”
“Muốn ta gả vào Đông Cung.” Cố Ngữ Yên nhàn nhạt tiếp lời.
“Đúng, Cố tiểu thư là người thông minh, ở bên cạnh Thái Tử làm một Trắc Phi trợ giúp phu quân là lựa chọn tốt nhất…nếu không…”
Hoàng hậu nói đến đây thì xung quanh đình viện đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bao thành một hình vòng tròn.
Cố Ngữ Yên lúc này chỉ chẹp miệng, đường đường là nữ nhân đứng đầu hậu cung lại dùng cách này để ép hôn, thật đúng là ở trong nơi dơ bẩn càng lâu thì càng trở nên ngu dốt mà.
Danh Sách Chương: