“Bẩm phu nhân, hai tỷ đệ họ Yên kia hôm nay hoàn toàn không nhắc đến chuyện phu nhân muốn họ rời Lam phủ với thiếu gia.”
Nghiêm Tú gật đầu, để hạ nhân lui xuống, xem ra đôi tỷ đệ này cũng là kẻ biết điều.
Ba ngày sau.
Chiều hôm đó, Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc đến gặp Lam Khải, bọn họ là muốn nói lời cáo từ.
“Lam công tử, đa tạ công tử những ngày qua đã giúp đỡ hai tỷ đệ chúng ta.” Cố Ngữ Yên nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ngày mai chúng ta sẽ rời đi, nên hôm nay đến cáo từ với công tử.” Tiểu Hắc tiếp lời.
Lam Khải kinh ngạc, ở lại Lam phủ không tốt sao? Rõ ràng Lam phủ uy nghi quyền thế, rất tốt, tại sao lại rời đi chứ?
“Là chỗ ở không thoải mái sao? Có chuyện gì khiến hai vị không hài lòng?”
Cố Ngữ yên và Tiểu Hắc lắc đầu, căn bản là không có cái gì không tốt. Cố Ngữ Yên lấy ra một bình Phục Linh đan, tặng cho Lam Khải, xem như quà cảm tạ. Xong xuôi mọi việc, Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc liền rời đi không luyến tiếc.
Lam Khải đương nhiên là không muốn để Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc rời đi, hắn vẫn chưa có được Yên Bạch Ngữ, căn bản là trong thâm tâm không thỏa mãn. Lam Khải muốn giữ hai người ở lại thêm vài hôm nhưng Cố Ngữ Yên đã khéo léo từ chối.
Sáng hôm sau, lúc Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc đang rời khỏi Lam phủ thì lại phát hiện người trong phủ đang không ngừng chạy tới chạy lui. Hạ nhân dẫn theo luyện đan sư, liên tục đi ra đi vào.
Nghiêm Tú ngồi trong phòng của phu quân Lam Thừa, trong lòng lo lắng, Liễu di nương và Lâm di nương đang khóc lóc không ngừng. Lam Khải khoanh tay đi qua đi lại trong gian phòng. Đây đã là luyện đan sư thứ tư rồi, vẫn không tra ra được cái gì? Nguyên nhân tại sao phụ thân của hắn lại đột nhiên bất tỉnh? Cho dù có gọi thế nào cũng không tỉnh lại. Lam Khải lúc này sực nhớ đến tỷ đệ Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ.
“Người đâu, mau đi gọi Yên tiểu thư đến đây?”
“Khải nhi.” Nghiêm Tú cất tiếng.
“Mẫu thân, Yên Bạch Ngữ cũng là một luyện đan sư, nàng ta và đệ đệ sáng nay sẽ rời khỏi Lam phủ, nếu còn chần chừ sẽ không kịp nữa. Mẫu thân, nên để nàng ta thử sức.”
Nghiêm Tú suy nghĩ một lát liền gật đầu. Hạ nhân nhanh chóng đuổi theo Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc, mời hai người quay lại Lam phủ một chuyến. Chưa đầy nửa canh giờ sau, Cố Ngữ Yên đã đứng trong gian phòng của Lam Thừa. Nàng nhìn sắc mặt của ông ta, căn bản là vẫn hồng hào, hơi thở đều đặn như người đang ngủ say. Luyện đan sư dù có bắt mạch thế nào cũng không tra ra được bệnh. Cố Ngữ Yên đến bên giường, nàng vươn tay bắt mạch cho Lam Thừa, đuôi lông mày khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh đã giãn ra như cũ. Nàng đứng dậy thản nhiên nhìn Nghiêm Tú và Lam Khải.
“Lam phu nhân, Lam công tử, ba ngày, cho tiểu nữ ba ngày, tiểu nữ có thể giúp Lam gia chủ tỉnh lại.”
“Người chắc chứ? Lão gia là bị bệnh như thế nào?”
“Yên tiểu thư, ta biết nhất định có thể tin tưởng nàng.”
Cố Ngữ Yên gật đầu với Lam Khải và Nghiêm Tú, khẳng định bản thân là có thể giúp Lam Thừa tỉnh lại. Nàng đến bên bàn lấy giấy bút bắt đầu viết ra vài vị thuốc, đưa cho Nghiêm Tú.
“Lam phu nhân, phiền phu nhân cho người chuẩn bị những vị dược liệu này, sau đó mang đến phòng bếp.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc sau khi nhận được sự đồng ý của Nghiêm Tú thì đi đến phòng bếp. Trên đường đi Tiểu Hắc sau khi quan sát xung quanh không có ai, nó mới thở phào một hơi, bắt đầu cười.
“Chủ nhân, người ta nhịn cười đến nội thương luôn rồi.”
Cố Ngữ Yên nhìn Tiểu Hắc, nàng mỉm cười.
“Tiểu đệ, giữ vai, giữ vai.”
Tiểu Hắc ngay lập tức gật đầu.
“Tỷ tỷ, Lam Thừa thật sự hôn mê ba ngày ba đêm sao?”
Cố Ngữ Yên gật đầu.
“Đương nhiên, mê dược do đích thân ta điều chế, hiệu quả nhất định được đảm bảo.”
“Đúng rồi, tại sao những luyện đan sư khác không nhìn ra được, Lam Thừa là bị hạ mê dược?”
Cố Ngữ Yên nhoẻn miệng cười.
“Mê dược này là do ta đặc biệt điều chế, công thức độc nhất vô nhị.”
Cố Ngữ Yên chính là dùng phương pháp hiện đại để tạo ra thuốc mê cực mạnh, nàng dùng liều lượng đủ để đánh gục một con voi. Nhưng mà sử dụng lên người ở Thiên Vũ đại lục, lại còn là người tu luyện thì chỉ đủ để làm đối phương bất tỉnh ba ngày ba đêm mà thôi. Đêm qua, để chuẩn bị cho việc rời khỏi Lam phủ, Cố Ngữ Yên đã giao mê dược nàng điều chế cho Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc trong bộ dạng hồ ly nhỏ bé, rất nhanh liền có thể đột nhập vào phòng của Lam Thừa. Thiên thời địa lợi nhân hòa, tối hôm đó Lam Thừa không đến phòng của Nghiêm Tú hay di nương để ngủ lại. Việc hạ dược càng thêm nhanh, gọn, lẹ. Cố Ngữ Yên ngay từ đầu, vốn đã không có ý định rời đi, nên đương nhiên là đã có giải pháp trước.
Hai người đi đến phòng bếp, hạ nhân của Lam phủ vẫn chưa mang dược liệu đến, nên là cứ dạo một vòng trước, xem nhà bếp của đại gia tộc thì có của ngon vật lạ gì?