“Chúng ta…nhảy xuống đây sao?”
Mị Tam gật đầu chắc nịch.
“Thật sự phải nhảy xuống?” Tiểu Hũ lên tiếng hỏi xác nhận.
“Đúng vậy.” Mị Nhất đáp.
Cố Bắc Kiệt nhíu mày, nghi hoặc.
“Cứ nhảy xuống nơi này là sẽ đến được Thiên Vũ đại lục?”
Mị Nhị lúc này mới đứng ra giải thích.
“Nơi này chính là thông đạo dẫn đến Thiên Vũ đại lục, chúng ta đúng là phải nhảy xuống, nhưng mà cũng không phải là nhảy xuống đáy vực. Ở…khoảng…ý là lưng chừng của vực thẳm này có một hang động, đi xuyên qua hang động đó thì có thể đến Thiên Vũ đại lục.”
“Tam thúc, con tưởng mọi người đã biết thông đạo này rồi?” Cố Ngữ Yên cất tiếng hỏi.
Cố Nguyên chép miệng.
“Năm đó bọn ta cũng đi đến nơi này, phát hiện ra manh mối ở đây nhưng có ai nghĩ tới…cái chuyện nhảy vực này chứ.”
Tiểu Hành bắt đầu đếm.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…chủ nhân, nếu để người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng chúng ta là một đám người rảnh rỗi sinh nông nổi, đi tự sát tập thể a.”
“Cốc.”
Một cái gõ như trời giáng rơi thẳng vào trán của Tiểu Hành, Trứng Gà nghiêm giọng.
“Lời nói không đúng mực.”
“Được rồi được rồi, lão già ta nhảy xuống trước.”
Cố gia chủ là người đầu tiên mở màn, rất nhanh sau đó mọi người đều rơi tự do xuống vực thẳm. Thông đạo kiểu này hèn chi suốt bao năm qua cũng không mấy ai phát hiện được, đến cả người dân Thủy Hòa quốc sống gần đây cũng tránh né nơi này như tránh tà, quá nguy hiểm. Cho dù có người nghi ngờ thì cũng có mấy ai liều mạng, thử nghiệm nhảy vực thẳm chứ? Người làm ra thông đạo này, hảo cao nhân, hảo cao nhân, tư tưởng quá khác người.
Rơi xuống một đoạn Tiêu Huyền nhanh chóng vận linh lực, phóng ra một thanh đoản đao cắm thẳng vào vách đá, đoản đao được nối với sợi dây trong tay Tiêu Huyền. Y nhanh chóng ôm lấy người Cố Ngữ Yên, kéo theo nàng tiến lại sát vách đá kia.
Mọi người thấy hành động của Tiêu Huyền liền đồng loạt làm theo, riêng bốn huynh đệ nhà Cửu Thiên, rất nhanh trí, trực tiếp chạy vào không gian huyễn tưởng. Đến được Thiên Vũ đại lục rồi tính sau.
Rất nhanh, hang động bên vách đá đã xuất hiện trước mặt, Tiêu Huyền dẫn đầu đoàn người tiến vào bên trong.
“Đi đến cuối hang động sẽ đến được Thiên Vũ đại lục, có điều đây thông đạo hai chiều, vị trí tại Linh Vũ đại lục thì luôn cố định ở nơi này nhưng vị trí thông đạo xuất hiện ở Thiên Vũ đại lục lại thường xuyên dịch chuyển, cũng không xác định được vị trí cụ thể.”
“Như vậy nghĩa là…”
“Mỗi người chúng ta có thể xuất hiện ở những nơi khác nhau tại Thiên Vũ đại lục.”
Cố Ngữ Yên gật gù.
“Ngữ Yên tỷ, chúng ta có thể nắm tay nhau lại.” Tiểu Phượng góp ý.
“Vô ích thôi, lúc đi qua thông đạo, căn bản sẽ bị tách ra.” Mị Nhất thẳng thừng bác bỏ phương án của Tiểu Phượng.
Cố Ngữ Yên mỉm cười.
“Chuyện này muốn giải quyết không khó, để tất cả mọi người vào không gian huyễn tưởng của ta là được.”
Khi đến cuối hang động, mọi người đều tiến vào không gian huyễn tưởng của Cố Ngữ Yên. Bên ngoài lúc này, nàng đang từng bước tiến về ánh sáng cuối con đường, à nhầm ánh sáng cuối hang động. Ánh sáng mạnh làm nàng không tự chủ được mà nhắm chặt mắt. Đến lúc cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cảm giác rơi tự do, gió liên tục vả vào mặt.
“Bùm.”
Mát lạnh, lạnh đến run người, mênh mông, mênh mông, lại ướt nhẹp, xung quanh tứ phía đều là nước. Thông đạo hay lắm, xuất hiện hay lắm, Cố Ngữ Yên nàng cứ như vậy mà rơi tõm xuống biển. Chắc chắn nơi này là biển, nước mặn, rất mặn nha.
Cố Ngữ Yên nhanh chóng bơi lên mặt nước, ngó ngang tứ phía, mênh mông bao la bát ngát dặm khơi không thấy bờ. Mọi người trong không gian huyễn tưởng lúc này cũng ra ngoài.
“Á lạnh.”
“Mẹ ơi.”
“Ngộp ngộp.”
“Chìm chìm.”
“Mặn quá đi mất.”
…
Âm thanh cảm thán không ngừng vang lên, đến lúc mọi người trấn tĩnh lại nhìn nhau thì đều phá lên cười.
“Chủ mẫu, ta bái phục người rồi, Mị Nhất ta qua lại giữa Thiên Vũ đại lục và Linh Vũ đại lục hơn trăm lần, cũng không có cơ hội rơi xuống biển lần nào.”
“Nha đầu, ngươi dường như rất hợp với nước, không rơi xuống hồ, thì rơi xuống biển.” Trứng Gà lên tiếng.
“Được rồi, mau tìm cách vào đất liền.” Cố Nguyên lên tiếng.
“Phụ thân, người nhìn quanh đây xem, mênh mông nước, chúng ta là đang lênh đênh giữa biển a.” Cố Bắc Niệm cười khổ nói.
“Đông, Tây, Nam, Bắc đi hướng nào bây giờ?” Tiểu Nấm điệu bộ phân vân hỏi.
Ngay lúc mọi người còn đang phân vân chọn phương hướng thì...một…một con cá voi xanh khổng lồ xuất hiện.
“Là thủy thú, Đại Bích Ngư.” Mị Tam reo lên. Lúc này Cố Ngữ Yên mới biết, con cá voi xanh kia có tên gọi là Đại Bích Ngư.
Đại Bích Ngư dường như là thiên sứ được thần biển cả cử đến cứu vớt những kẻ lênh đênh, mù mịt lối bọn họ. Cả đoàn người yên vị ngồi trên lưng Đại Bích Ngư để nó chở bọn họ đi…mà đi đến đâu thì…không biết. Cố Ngữ Yên tận hưởng cảm giác sóng biển, gió cuốn, thật là có cảm tưởng phiêu lưu nha. Cơ mà chuyến phiêu lưu của nàng hơi kỳ lạ, nếu ở thời hiện đại thì điều này chỉ có thể xảy ra trong phim viễn tưởng hoặc phim hoạt hình mà thôi.