Cố Ngữ Yên quay về Lam phủ, nàng và Tiểu Hắc ngồi trong phòng nhìn nhau, hai người chơi lật thẻ, chọn người may mắn.
“Chủ nhân, bên trái.”
“Ta thích bên phải.”
“Chủ nhân à, bên trái.”
“Bên phải.”
Sau khi nói trái, nói phải một hồi thì hai người quyết định chơi kéo búa bao để phân định kết quả.
“Một, hai, ba.”
Tiểu Hắc đắc ý giơ bàn tay năm ngón biểu thị cho cái bao lên.
“Chủ nhân, người thua rồi, chọn bên trái.”
Cố Ngữ Yên lật thẻ bài bên trái lên, trước mặt nàng và Tiểu Hắc hiện ra một cái tên Liễu Tiên, nhị di nương của Lam phủ. Được rồi được rồi, chúc mừng Liễu di nương trúng số độc đắc. Cố Ngữ Yên nhìn Tiểu Hắc, suy nghĩ một lát, Tiểu Hắc hiện tại mang thân phận Yên Hắc Ngữ, hành động có chút bất tiện. Cố Ngữ Yên bèn gọi Tiểu Hành ra bên ngoài.
“Chủ nhân, có việc gì cần bản khí linh ra tay sao?” Tiểu Hành trong bộ dạng đứa nhóc ba tuổi, ngáy ngủ nói.
Đáng yêu quá đi mất, Cố Ngữ Yên không nhịn được đưa hai tay nhéo nhéo hai má của Tiểu Hành. Lát sau nàng giao gói bột đặc biệt cho Tiểu Hành.
“Tiểu Hành, nhóc thu nhỏ bộ dạng, hàng ngày lén cho thêm thứ bột này vào đồ ăn thức uống của Liễu Tiên, phải đảm bảo rằng ngày nào bà ta cũng dùng thứ bột này.”
“Okay mỹ nữ chủ nhân, chuyện nhỏ.”
“Cẩn thận bị phát hiện, nhớ thu nhỏ bộ dạng.”
Tiểu Hành lúc này được giao nhiệm vụ nên đã tỉnh ngủ, nó mỉm cười với Cố Ngữ Yên.
“Ai da, chủ nhân yên tâm đi, bản khí linh nhất định sẽ cẩn thận, không làm chủ nhân thất vọng.”
Một tuần sau, mọi chuyện diễn ra ở Lam phủ vẫn bình thường, Lam Khải vẫn thường hay kiếm cớ đến gặp nàng, nhưng vì cố giữ hình tượng quân tử chính nghĩa nên hắn không hề có hành động lỗ m ãng. Nhờ sự xuất hiện của hai tỷ đệ Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ mà Lam Khải cũng không đến biệt viện rách nát của Lam Tiêu Huyền gây sự nữa. Việc này khiến Tiêu Huyền được lợi không ít, không cần phải diễn vai ngốc tử suốt cả ngày.
Cố Nguyên tổ phụ và mấy vị thúc thúc của Cố Ngữ Yên phối hợp với Vô Âm Cung điều tra tung tích của phụ thân nàng, gần đây lại tra ra đến một hòn đảo, phụ thân nàng từng đến nơi đó nhưng lại không rõ để làm gì.
Gần đây, Cố Ngữ Yên cảm giác trong người có chút biến đổi, nàng cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc nhưng rất mơ hồ. Nàng để ý đến tâm trạng của Ôn Ngọc gần đây có phần khác lạ, nàng có hỏi đến nhưng y chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, căn bản đến chính bản thân Ôn Ngọc cũng không biết vì sao, kể từ khi đến Thiên Vũ đại lục trong người luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, quái quái. Cảm giác này hắn không thể lý giải nổi.
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc ở trong Lam phủ làm khách, ban ngày thì mỉm cười đối phó của Lam Khải và Giang Thẩm Thục, đến đêm thì bắt đầu đi khám phá khắp nơi. Ha ha Cố Ngữ Yên nàng đã thành công đột nhập được vào khố phòng của Lam gia, kĩ năng cạy khóa của nàng vẫn điêu luyện như trước. Hơn nữa, đêm khuya dạo vòng Lam phủ này, nàng phát hiện được vài chuyện thú vị, những việc này có thể khiến Lam phủ loạn càng thêm loạn.
Tối hôm đó, Cố Ngữ Yên một thân hắc y bó sát, đang ẩn mình trên tàn cây. Tiểu Hắc hiện tại đang ở trong hình dạng tiểu hồ ly với bộ lông trắng muốt, Cố Ngữ Yên cảm thấy bộ lông trắng của Tiểu Hắc vẫn là quá nổi bật trong màn đêm, nên bèn lấy ra một lọ mực đen, ánh mắt nàng hiện lên tia gian xảo.
“Tiểu Hắc, ngụy trang một chút.”
Tiểu hồ ly nhìn lọ mực đen trong tay Cố Ngữ Yên, đầu nó liên tục lắc và lắc. Gương mặt mếu máo, nhăn nhó, biểu hiện cực kỳ cực kỳ không tình nguyện. Bôi hết lọ mực đó lên người, nó thật sự sẽ trở thành “Hắc”, hắc đúng nghĩa a, không muốn đâu, vẻ ngoài khả ái thập phần của nó. Mặc kệ sự phản đối đến từ vị trí Tiểu hồ ly, Cố Ngữ Yên cuối cùng vẫn là xuống tay, bôi đen hoàn toàn bộ lông của Tiểu Hắc.
“Yên nhi.”
Ngay lúc Cố Ngữ Yên vừa nhuộm màu cho Tiểu Hắc xong thì Tiêu Huyền xuất hiện, nàng mỉm cười ngọt ngào với chàng, bàn tay nhanh như chớp vươn đến, đặt lên hai má của Tiêu Huyền. Tiêu Huyền ban đầu còn cảm thấy ngọt ngào, nhưng rất nhanh y đã nhận ra điểm không đúng, ướt, cảm giác trơn trượt trên mặt. Ánh mắt Tiêu Huyền dừng lại trên bộ lông trắng đã hóa thành màu đen của Tiểu Hắc, y cũng hiểu ra gương mặt mình lúc này đã biến thành bộ dạng gì.
“Yên nhi, nàng…hay lắm.”
Tiêu Huyền nhanh tay, mạnh mẽ bắt lấy đôi bàn tay của Cố Ngữ Yên, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, ép sát hai bàn tay còn lấm lem mực vào chính gương mặt của nàng. Kết quả hai người nhìn nhau, cả hai hiện tại đều hóa mặt đen lấm lem, không nhịn được mà phì cười. Nhưng sau đó cả hai liền nhanh chóng vươn tay, che lấy miệng của đối phương. Bây giờ thì không chỉ mặt đen, mà còn có thêm bờ môi thâm cực chuẩn nữa.