Tiêu Huyền rất nhanh đã phân phó cho toàn bộ Vô Âm Cung dốc toàn lực để tìm Lam Lam, Trong lòng thầm nhủ “mẫu thân, người nhất định phải kiên trì, đợi ta, phụ thân và ta đều đang mong ngóng gặp lại người.
Phụ thân rất cần người.”
Tối hôm đó, Vô Âm Cung có phần náo nhiệt hơn bình thường, nhất là Mộ Dung và Mị Tam trông rất hứng khởi.
Cố Ngữ Yên, gia gia và các vị thúc thúc đều hoài nghi (ý là trong lòng đang nghĩ “ủa có cái gì mà zui dữ dọ?”)
Cố Ngữ Yên từ từ tiến đến bên cạnh Tiêu Huyền, xong lại nhìn đến mấy huynh hệ Mị vệ.
“Huyền Huyền, chẳng phải các huynh đệ Vô Âm Cung đều đi điều tra tung tích của mẫu thân chàng, sao hiện tại còn mấy tên này ở đây vậy?” Mà mấy tên này là ai thì mọi người đều biết.
“Chủ mẫu đại nhân, tối hôm nay có “đại hỷ” lớn, nên chúng thuộc hạ được điều động ở lại khua chiêng gõ trống.
Hiện tại hơn tám phần huynh đệ đều đang đi điều tra bên ngoài, nên người cứ yên tâm đi, chuyện đại sự tuyệt không chậm trễ.”
Cố Ngữ Yên lại hướng ánh nhìn tràn ngập hoài nghi, đầy chấm hỏi về phía Tiêu Huyền.
Ngoài nàng ra thì gia gia, thúc thúc của nàng cũng không khác biệt là bao, chỉ là họ không nhìn Tiêu Huyền, mà là nhìn Mị Tam.
“Được rồi, ta biết mọi người đang thắc mắc, chúng ta lập tức đi giải đáp.”
Và thế là đoàn đội người âm thầm lặng lẽ, theo sau Tiêu Huyền đến một nơi, nơi này đối với y không thể nào quen thuộc hơn, Lam phủ.
Đương nhiên là bọn họ không đi cửa chính hay leo rào mà đi bằng đường mật đạo có sẵn từ trước (người thiết kế: Ký Tên - Mộ Dung).
Cố Ngữ Yên đang cố liên hệ từ đại hỷ vừa nãy Mị Tam nói, với Lam phủ nhưng vẫn chưa nghĩ ra, nói ra thì cái phủ này tiểu thiếp thì loạn với nhi tử, hai tỷ muội ruột thịt chung một phu quân, như vậy còn chưa đủ loạn sao?
Tiêu Huyền cùng mọi người lặng lẽ ẩn nấp xung quanh phòng của Vũ Nghi, chủ mẫu Lam gia, vị trí trên nóc nhà được cặp đôi chủ tử - chủ mẫu của Vô Âm Cung chiếm đóng.
Thời gian trôi qua khoảng hai khắc thì Cố Ngữ Yên thông qua lỗ hỏng trên lớp ngói nhìn thấy bên trong phòng xuất hiện một người khác, một nam nhân có phần quen mặt.
Nhưng nàng không nhớ rõ lắm.
“Là Gia chủ Giang gia.”
Cố Ngữ Yên lập tức cảm thấy có mùi cẩu huyết nồng nặc tràn trong không khí.
Tiêu Huyền nhìn ngắm nữ tử của mình, đáng lí hắn không nên dẫn nàng theo, có phần không muốn cho nàng nhìn thấy cảnh tượng hại mắt, cơ mà…nữ nhân của hắn, không giống những nữ tử bình thường khác, đành chịu thôi, thê tử nhà mình thì mình phải nuông chiều.
Trong phòng,
“Vũ Nghi.”
“Giang đại ca, huynh đến rồi, mấy hôm nay người ta rất là nhớ huynh.”
Trên gương mặt Giang gia chủ hiện lên nụ cười, có phần sủng nịnh cưng chiều, lại mang theo vẻ ham muốn khó che dấu.
Đúng lúc ông ta đang định hành động, thì Vũ Nghi lại ngăn cản.
“Muội đó, cũng không phải lần đầu, còn e ngại làm gì?”
“Hôm nay muội không có tâm trạng cho việc đó, Lam Khải còn đang ở Trấn Ải Biên chưa về, suốt cả tháng nay đã không có tin tức.
Chàng đó, nữ nhi của chàng, Thẩm Nguyệt cũng như vậy mà chàng không lo lắng sao?”
Giang gia chủ phất tay, biểu hiện bản thân không cần phải lo ngại.
“Chúng nó là đi lịch luyện, được tông môn hàng đầu Thánh Cung hỗ trợ, có gì phải lo lắng.
Vẫn là nên lo chuyện đại sự của chúng ta trước.”
Khi này Cố Ngữ Yên mới sực nhớ đến một việc, nàng để Tiểu Hắc và Tiểu Bạch giam Lam Khải vào không gian huyễn tưởng, lúc trở lại Vô Âm Cung lại lo lắng cho phụ mẫu, quên mất sự tồn tại của hắn…chậc chậc, thiếu chút nữa là hắn được chết già trong không gian huyễn tưởng của nàng rồi.
Như vậy cũng tốt, Tiêu Huyền đã dắt nàng đi xem một “đại hỷ”, nàng lại có sẵn quà đáp lễ cho chàng rồi.
Đợi đến lúc hai người trong phòng đang cao trào thì mặt khác, Mị Nhị, Mị Tam, Mị Nhất đã được Mộ Dung cải trang hoàn hảo thành hạ nhân của Lam phủ, bản thân hắn cũng dịch dung.
Sau đó người thì đến Tây viện, người thì đi Đông viện, người thì chạy thẳng đến Giang gia.
Đương nhiên bọn họ làm vậy là để khua chiêng gõ trống.
Mà cái tên Mộ Dung cũng thật tinh quái, hắn lại đi thông báo với gia chủ Lam gia thành phu nhân có hỷ sự, mời gia chủ qua xem tình hình.
Thế là Lam Thừa ôm tâm trạng hứng khởi, sắp có thêm một quý tử mà đi bắt gian.
Chả khác nào gieo cho người ta hy vọng rồi vả vào mặt, đau rát a.
Chuyện sau đó không cần nói cũng biết, loạn đến gà bay chó sủa, Lam Thừa phát hiện trên đầu mình mọc cỏ xanh lần hai thì bốc hỏa lên tới nóc nhà, giận tím người, lão ta không ngừng quát tháo.
“Vũ Nghi, ngươi nữ nhân đê tiện, ta đối với ngươi có gì không tốt, ngươi vậy mà phản bội ta, ăn nằm với kẻ khác.
Bao nhiêu năm qua ngươi ngồi vững trên vị trí chủ mẫu Lam gia mà vẫn không quên được tình cũ, huynh muội đồng môn, đến đồng cả trên giường có đúng không? Ả nữ nhân khốn khiếp, ta phải bóp chết ngươi.”
Khéo thế nào mà ngay khi Lam Thừa lao lên đánh Vũ Nghi thì Giang gia chủ lại xen ngang bảo vệ nhân tình của lão thì đúng này chủ mẫu của Giang gia lại vừa kịp thời xuất hiện chứng kiến tất thảy.
Giang phu nhân không chịu được đả kích mà ngất xỉu tại chỗ.
Mị Tam đứng bên cạnh âm thầm cảm thán “vị phu nhân này cũng thật yếu đuối quá đi.”
Lam Thừa và Giang gia chủ không tiếp tục đôi co nhiều lời mà trực tiếp lao vào đánh nhau, Lam Thừa dốc toàn lực như muốn lấy mạng đối phương.
Hai người đều là gia chủ của hai đại gia tộc, tu vi đương nhiên không thể xem thường.
Lam Thừa vừa đánh vừa nộ khí, ông ta không bỏ lỡ cơ hội trút giận nào, đánh đến gia chủ Giang gia một chưởng toàn lực, làm hắn trọng thương nặng, nhưng Giang gia chủ cũng không phải người để bản thân chịu thiệt, cũng đáp lễ lại cho Lam Thừa một vết chém sâu trước ngực.
Nếu lúc đó lão tổ tông Giang gia không xuất hiện nhanh chóng kéo Giang gia chủ rút lui thì có thể kết quả là người chết người tàn phế.
Trong khi đó Mị Nhị và Mị Nhất cũng là không rảnh rỗi, cả hai cùng với vài huynh đệ khác đang tích cực lan truyền tin tức.
Cộng thêm việc có người phát hiện Lão Tổ Tông Giang gia tái xuất, lại dìu theo Giang gia chủ trọng thương, tin tức càng thêm chấn động, càng làm người ta tin tưởng..
Danh Sách Chương: