Mục lục
Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thanh Lộ dù vẫn đang thẹn thùng nhưng nàng đã nhanh chóng nhân lúc Hiện Y còn đang ngớ người mà tiến đến phía sau của y, ôm choàng lấy nam tử từ phía sau, cả thân hình của nàng ta như dán chặt lên vai của hắn.

Lúc này thứ không nên cảm nhận cũng cảm nhận rõ mồn một, bất chợt có cảm giác như Ngũ Hành Sơn đè nặng trên vai, thật cảm thông cho vị Tề Thiên Đại Thánh mà chủ mẫu từng kể.
“Hiện Y sư huynh, muội thích huynh, Thanh Lộ thật sự rất thích huynh, muội đã thích huynh từ rất lâu rồi.”
Nàng ta ôm lấy Hiện Y, hai quả bồng đào dưới chiếc yếm mỏng manh không ngừng cọ xát, dù cách một lớp áo vải nhưng Hiện Y vẫn có thể rõ ràng cảm nhận, vật mềm mại đang chạm vào lưng hắn.

Giọng nói của Thanh Lọ thỏ thẻ như rót mật vào tai.
“Hiện Y, huynh hãy cho Thanh Lộ được ở bên huynh, có được không?”
Ngay lúc này Hiện Y hai mắt lóe lên tia sáng, ý chí quân tử được đánh thức, hơn nữa nữ nhân này từng có ý động thử với chủ mẫu, có cho vàng hắn cũng sẽ không có ý với nàng ta.

Quan trọng là hắn đối với Thanh Lộ này không hề có tình cảm.


Chủ tử có dạy là nam tử hán, đại trượng phu phải biết giữ nam đạo, không được để nữ nhân khác vấy bẩn trước khi thành gia lập thất.
Hiện Y lên tiếng, chất giọng nghiêm nghị, trầm ổn, không quát tháo nhưng cũng không mang theo chút tình cảm, hắn chỉ nói đúng một từ.
“Cút.”
Thanh Lộ nhất thời ngơ ra, nàng ta thật sự không tin mình đã làm đến nước này nhưng Thánh Tử sư huynh lại không hề động tâm.

Nàng ta biết bản thân chính là một mỹ nhân, thân hình quyến rũ, dù so về dung mạo có kém hơn Yên Bạch Ngữ một chút nhưng vẫn xem là tuyệt sắc.

Đứng trước một nữ tử như nàng, trong bộ dạng này nam nhân sao có thể không động tâm.

Nhất định là Thánh Tử sư huynh đang giả vờ trấn tĩnh mà thôi.

Thanh Lộ lại tiếp tục nhỏ nhẹ bên tai.
“Sư huynh, Thanh Lộ là cam tâm tình nguyện ở bên cạnh huynh mà.”
Hiện Y khi này liền đứng phắt dậy, hắn quay người nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt, ánh mắt không lẫn tạp chất, lại lạnh lùng thốt ra một chữ như vừa rồi.
“Cút.”
Thanh Lộ ngay lập tức bày ra bộ dáng ủy khuất, thập phần đáng thương, nàng ta thút thít gọi.
“Sư huynh.”
Hiện Y lúc này đã không còn kiên nhẫn, thật muốn đánh Thanh Lộ một chưởng, tiễn nàng ta ra khỏi phòng, có ai mà ngờ nàng ta lại muốn thỉnh giáo y chiêu thức này, cái này hắn không biết, hoàn toàn mù tịt.
“Sư huynh, huynh từ chối Thanh Lộ là vì Yên Bạch Ngữ sao? Nàng ta thì có điểm nào tốt ? Bộ dáng nàng ta dụ hoặc như vậy chẳng khác nào hồ ly tinh ? Tại sao huynh lại để tâm nàng ta, huynh có tình cảm với nàng ta sao?”
Thanh Lộ vừa dứt lời thì Hiện Y đã không chút lưu tình mà đánh bay nàng ta ra khỏi phòng, lúc này hắn trong lòng cầu trời khấn phật, nếu mà để chủ tử nghe được những lời này không biết sẽ điều hắn đi đến nơi quái dị nào nữa? Hắn không có muốn cải nữ trang vào thanh lâu, càng không muốn đi đến Tuyết Đông rèn luyện thân thể.
Hiện Y không nói lời nào, ánh mắt cũng không nhìn đến Thanh Lộ đang ôm mặt khóc phía ngoài, vô tình đóng cửa lại, còn phải đóng thật chặt nữa.

Thanh Lộ khi này trào dâng lên một nỗi tủi nhục, nàng ta chậm rãi bước từng bước đi về phòng, ngay lúc này lại gặp phải hai vị sư huynh, đệ tử của Trưởng Lão Trấn Ải.

Khi này ở nhà họ Triệu, Trấn Ngô Đồng, Ôn Ngọc ngày trước, đã ở trước cửa Triệu phủ đã trực tiếp ra tay đánh cho bọn hạ nhân ngông cuồng một trận không nhẹ, tu vi mà anh biểu hiện khiến người khác không dám khinh thường, dù sao nơi này cũng là đại lục tầng cao, đánh cả mấy tên gác cửa cũng phải là Kim Đản Cảnh trở lên, nhưng Ôn Ngọc chỉ nhẹ nhàng có thể giải quyết tất cả chỉ với một chiêu, thực lực của anh là Thức Hải cảnh trung kỳ.

So với thế hệ trẻ thiên tài ở nơi này có kém hơn một chút, nhưng cũng chẳng có mấy người, Trấn Ngô Đồng này lại càng không có.

Nhưng bọn họ lại có thứ khác khiến những gia tộc khác không dám quá phận, thuần thú.
Ôn Ngọc không để mắt đến nhị thẩm, y đi thẳng vào chính sảnh của Triệu phủ.

Ôn Ngọc khi này cảm thấy có chút bất thường, đến bây giờ nhị thúc của hắn - gia chủ hiện tại của Triệu gia vẫn chưa xuất hiện.
Nhị thẩm âm thầm phân phó cho hạ nhân: “Nhanh chóng cho người đi báo với Tam trưởng lão đến đại sảnh.”
Mấy năm nay phu quân của bà ta muốn ngồi vững vị trí gia chủ nên luôn tìm cách tiếp nhận bí thuật của gia tộc, Bách Điểu Triều Tụ, đây là bí thuật cao cấp của gia tộc bọn họ, chỉ có gia chủ mang huyết mạch chính thống, được Tộc Bách Điểu thừa nhận mới có thể sử dụng bí thuật.

Loại bí thuật này không giống như thuật thuần thú, ký kết khế ước, đúng hơn thì nó như một loại thuật bảo vệ, dù để hộ mạng.

Khi sử dụng sẽ có hơn một trăm linh thú của Tộc Bách Điểu xuất hiện, bảo vệ lấy người nhà họ Triệu, tất cả kẻ thù từ trước đến nay của nhà họ Triệu đều không thể chịu nổi loại công kích này.

Nhưng bí thuật này chỉ có thể sử dụng được trong phạm vị Trấn Ngô Đồng, bên ngoài phạm vi này không thể phát huy.


Do vậy Triệu gia cũng không thể tiến ra bên ngoài, mở rộng lãnh địa gia tộc, mà các thế lực khác cũng vì chuyện này mà lầm tưởng sức mạnh chính của Triệu gia là thuần thú, hơn nữa còn là thuần thú với số lượng không khác nào triều thú.
Đáng tiếc vị gia chủ này lại không nhận được sự thừa nhận của Tộc Bách Điểu, bản thân lại có chấp muốn sở hữu bí thuật nên đã gặp phản phệ, hơn một năm nay không thể rời giường.

Đương nhiên sự việc này luôn được Triệu gia giấu kín.

Ôn Ngọc biết được chuyện này thông qua cách thức rất đơn giản, y trực tiếp bóp lấy cổ chủ mẫu Triệu gia mà tra hỏi.
Nghiêm túc mà nói thì trước đây, khi hắn vừa gặp chủ nhân thì làm việc vẫn còn đạo lý, có tính người.

Nhưng bây giờ, thật đáng thương, đến tính người bình thường cũng chẳng còn.
Một phút tự an ủi, Ôn Ngọc hắn chỉ là không có tính người đối với những kẻ không xứng làm người, cứ nghĩ vậy đi, cho bớt nhọc lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK