“Chủ nhân, như vậy là chúng ta bị đuổi đi rồi.”
Cố Ngữ Yên cười nhẹ.
“Tiểu Hắc, người ta cứ đuổi thì chúng ta liền đi sao?”
“Vậy…”
Cố Ngữ Yên thản nhiên nhìn ngắm hoa lá trước mặt.
“Yên tâm đi, đến lúc chúng ta muốn đi, người của Lam phủ nhất định sẽ ngăn lại, níu kéo chúng ta ở lại.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc nói thêm vài câu.
“Tiểu Hắc, biểu diễn đi.”
Tiểu Hắc đảo mắt nhìn về phía xa xa một chút, ngay lập tức hiểu ý của Cố Ngữ Yên, liền bày ra bộ dạng tiêu sái, mị hoặc nhất. Hàng mi dài cong vút khẽ rũ xuống, ánh mắt dịu dàng lãng tử. Bàn tay cầm một phiến lá nhẹ đưa lên miệng, bắt đầu thôi ra giai điệu du dương, êm ái. Cố Ngữ Yên lúc này lấy ra một thanh trường kiếm, nương theo tiếng nhạc vu vi mà biểu diễn võ kỹ kiếm thuật, vừa mềm mỏng, vừa cứng rắn, vừa là võ kỹ chiến đấu, vừa là điệu múa đầy mê hoặc, kiều mỵ.
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc vờ như không để ý đến xung quanh.
“Tỷ tỷ, kiếm thuật của tỷ dường như tiến triển hơn rồi.” Tiểu Hắc vui vẻ nói.
Khi Cố Ngữ Yên vẫn chưa lên tiếng thì
“Kiếm thuật tuyệt mỹ, Yên tiểu thư đúng là khiến tại hạ phải kinh ngạc.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc vờ như ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lam Khải, theo sau Lam Khải lúc này còn có một nữ nhân, Giang Thẩm Thục, nhị tiểu thư Giang gia.
“Lam công tử quá khen.” Cố Ngữ Yên mỉm cười ngọt ngào.
Mặc dù đã biết nữ tử đi bên cạnh Lam Khải là ai, nhưng Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc vẫn giả vờ không hay biết. Tiểu Hắc nhìn Giang Thẩm Thục, song hướng Lam Khải lên tiếng.
“Lam công tử, vị này là?”
Không cần Lam Khải mở lời giới thiệu, Giang Thẩm Thục đã nhanh nhẻn mở lời. Nàng ta cất giọng nhỏ nhẹ, mềm mại.
“Giang gia nhị tiểu thư, Giang Thẩm Thục, hai vị đây nhất định là Yên công tử và Yên tiểu thư.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc hữu lễ chào Giang Thẩm Thục, ánh nhìn của nàng ta khiến Tiểu Hắc có chút lạnh sống lưng, da gà cũng sắp nổi lên rồi. Nhưng vẫn phải tiếp tục mỉm cười vui vẻ.
“Yên công tử năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Hắc nghe thấy câu hỏi của Giang Thẩm Thục thì cúi đầu, tỏ vẻ ngập ngừng, nên đáp thế nào đây.
“Tiểu đệ năm nay mười tám tuổi.” Cố Ngữ Yên lên tiếng đáp thay.
Giang Thẩm Thục càng tỏ ra hứng thú, còn nhỏ tuổi hơn so với nàng ta. Là một tiểu mỹ nam. Lam Khải lúc này nhìn Cố Ngữ Yên.
“Nói như vậy Yên tiểu thư, nàng…”
“Ta năm nay hai mươi.” Cố Ngữ Yên nói dối không chớp mắt. Trước khi xuyên đến Thiên Tinh giới nàng cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, tuổi tác hai đời cộng lại sớm đã vượt qua tứ tuần rồi.
“Yên tiểu thư đã hai mươi tuổi sao? Ta lần đầu gặp nàng cảm thấy nàng vốn nhỏ tuổi hơn như vậy.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, thì đúng là nàng chưa mười tám mà.
“Lam công tử quên rồi sao? Ta là luyện đan sư, hiểu rất rõ công dụng của dược liệu trong việc chăm sóc dung mạo.”
Giang Thẩm Thục nghe đến đây thì hai mắt lóe sáng, nàng ta bây giờ mới bắt đầu để ý đến Cố Ngữ Yên. Từ nãy đến giờ, nàng ta hoàn toàn chú mục Tiểu Hắc. Giang Thẩm Thục nhìn Cố Ngữ Yên, trong lòng nảy sinh cảm giác kinh hỉ, nữ nhân này…mỹ, quá mỹ. Bản thân Giang nhị tiểu vốn cũng được xem là một đại mỹ nhân của Khai Thiên thành, nhưng so với Cố Ngữ Yên, nàng ta cảm thấy có phần kém cạnh. Không ngờ trên đời này lại có mỹ nhân tuyệt sắc như thế, khí chất thoát tục, không nhiễm bụi trần. Giang Thẩm Thục âm thầm liếc mắt về phía Lam Khải, nàng ta trong lòng ngầm hiểu, ý đồ của Lam Khải là gì?
“Yên tiểu thư, trừ Tú Dung đan ra, còn có dược liệu giúp dung mạo tốt hơn sao?”
Cố Ngữ Yên vui vẻ hướng Giang Thẩm Thục nói.
“Giang tiểu thư, tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, tuyệt mỹ động lòng người. Dù không dùng dược liệu thì cũng đủ khiến nam nhân trong thiên hạ mê đắm. Nhưng nếu tiểu thư muốn biết, ta có thể chỉ cho người một vài loại linh dược dưỡng dung.”
Sau khi trò chuyện với Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc một lúc thì Lam Khải và Giang Thẩm Thục rời đi. Hai người tiến vào phòng của Lam Khải, cửa vừa đóng lại Lam Khải liền tiến đến ôm lấy Giang Thẩm Thục. Nàng nghe xoay người nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn của nam nhân đang ôm mình, giọng điệu đùa cợt.
“Lam Khải à Lam Khải, chàng đừng quên bản thân mình là hôn phu của đại tỷ ta chứ?”
Lam Khải bật cười.
“Hiện tại còn nhắc đến chuyện này sao? Cũng không biết là người nào chủ động ngã vào lòng ta đâu.”
“Kẻ tám lạng, người nửa cân mà thôi.”
Lam Khải ôm Giang Thẩm Thục tiến về phía giường, Giang Thẩm Thục nhiệt tình vòng tay ôm lấy cổ của hắn.
“Lam Khải, lần này chàng nhìn trúng vị Yên tiểu thư kia rồi.”
Lam Khải im lặng không đáp, hắn ta động tác thuần thục đang nhanh tay cởi bỏ đai áo của Giang Thẩm Thục.
“Chàng nhìn trúng Yên Bạch Ngữ, vừa hay ta cũng nhìn trúng đệ đệ của nàng ta Yên Hắc Ngữ.”
Lam Khải lúc này ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Giang Thẩm Thục.
“Như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao? Nàng vui vẻ, ta cũng vui vẻ.”
Nói rồi cả hai quấn lấy nhau trên giường, trong phòng bắt đầu truyền ra thanh âm khiến người nghe đỏ mặt, tiếng r3n rỉ thỏa mãn của nữ nhân, tiếng gầm gừ của nam nhân.
Hai người ở trong phòng ân ái hoàn toàn không biết bên ngoài có ba đôi mắt đang nhìn họ. Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc đang lẳng lặng ở trên nóc nhà xem phim thì.
“Yên nhi, nàng thật là.” Cố Ngữ Yên quay đầu mỉm cười với Tiêu Huyền, tiện thể khéo chàng xem chung.
Tiểu Hắc mỉm cười nhếch mép.
“Chủ nhân, hay là người giúp bọn họ một chút đi.”
Cố Ngữ Yên lấy ra một ít bột phấn, dùng linh lực đẩy nhẹ vào phòng của Lam Khải. Nàng nhìn Tiêu Huyền và Tiểu Hắc đắc ý, ba ngày sau hai kẻ này chưa chắc có thể rời giường. Đến lúc này ba người cũng nhanh chóng rời đi, tránh bị phát hiện.