Rời khỏi Công Hội Luyện Đan Sư, Cố Ngữ Yên cùng Tiêu Huyền đi trên đường lớn, mà người đang đi chính giữa bọn họ lại chính là Trứng Gà trong bộ dạng cậu nhóc ba tuổi đáng yêu.
Khắp đường phố hiện tại đều đang bàn tán về kết quả trận tỷ thí luyện đan vừa rồi, Cố Ngữ Yên, Tiêu Huyền và Trứng Gà cảm nhận được ánh mắt của vô số dân chúng đổ về phía này, nhưng ba người vẫn rất thản nhiên dạo bước.
Thực tế thì…kết quả tỷ thí luyện đan đã định có thể xem là chuyện đã qua nhưng hình ảnh một nhà ba người đầy mới mẻ này…thì là chuyện mới.
“Bí thuật chuyển hóa linh lực, không ngờ bây giờ vẫn còn được lưu giữ.” Trứng Gà chép miệng, nhìn bộ dáng của cậu nhóc lúc này rất giống một ông cụ non.
“Có người tạo ra thì sẽ có người sử dụng.” Tiêu Huyền thản nhiên nói.
Trở lại Thiên Tinh giới, thức tỉnh sau cả trăm vạn năm, Cửu Thiên Châu vốn nghĩ rằng những bí thuật xưa cổ, phù chú…đã thất truyền nhưng hiện tại thỉnh thoảng nó lại gặp được vài thứ vốn tưởng là đã thất truyền kia.
Thứ tốt, điều đẹp được lưu giữ thì không sao, ngộ nhỡ mấy thứ tà ác ngày trước vẫn còn thì…thật khó nói.
Tại dịch quán, Thái Tử Bắc Nguyên đang nhâm nhi uống trà, bộ dạng tao nhã, cao quý.
“Thái tử điện hạ.” Nghe thấy tiếng gọi của thị vệ thân cận Lưu Đồng, Thái Tử Bắc Nguyên từ tốn ngẩng đầu.
“Có chuyện gì sao?”
“Bẩm Thái Tử, hoàng hậu nương nương chuyển lời, nương nương lo lắng cho sức khỏe của Thái Tử và cũng muốn nhắc nhở ngài đừng quá thân thiết với hoàng thất Mạc Ly.”
“Ta biết rồi.” Kim Hạn nhàn nhạt đáp.
Xem ra việc Cố Ngữ Yên, thiên tài luyện đan sư, mười bảy tuổi thành công luyện được đan dược bát phẩm đã truyền đến tai hoàng hậu Bắc Nguyên rồi.
Dưỡng mẫu có lẽ cũng đã tra ra thân phận của nàng.
Các đại quốc nhất định cũng không nhắm mắt cho qua, thiếu nữ mười bảy tuổi trình độ luyện đan lại ngang với Hội Trưởng Công Hội Luyện Đan Sư của các đại quốc, xét về mặt lợi thì Mạc Ly quốc đúng là hưởng lợi lớn nhưng tính về mặt hại thì các đại quốc khác đều không vui, thế cân bằng về Công Hội Luyện Đan hiện tại chính thức bị phá vỡ.
Điều này đối với Cố Ngữ Yên là phước hay họa đây?
Tại một gian phòng khác.
“Sứ thần đại nhân, thuộc hạ tra ra được tuyển thủ tham gia tỷ thí luyện đan của Mạc Ly quốc tên là Cố Ngữ Yên, là tiểu thư dòng chính của Cố gia, đại gia tộc Mạc Ly quốc.
Nàng ta từ nhỏ bị xem là phế vật, bị đưa đến một phân gia nhỏ cách xa kinh thành, gần một năm trước mới trở về Cố phủ, không chỉ từ phế vật hóa thiên tài luyện đan sư, trở thành Hội Phó Công Hội Luyện Đan Mạc Ly quốc mà còn là đệ tử tinh anh đứng đầu học viện Thiên Trung.”
“Như vậy vị Cố tiểu thư kia, ắt hẳn sẽ tham gia hạng mục tỷ thí cá nhân?” Sứ thần Triều Dương híp mắt đầy nguy hiểm.
“Vâng.”
Sứ Thần Triều Dương chú mục tên thuộc hạ đang quỳ trước mặt.
“Tu vi?”
“Bẩm…bẩm sứ thần, tu vi của Cố Ngữ Yên thuộc hạ…thuộc hạ vẫn chưa xác định rõ nhưng thuộc hạ tra ra được đã đến giai đoạn Trúc Cơ cảnh.”
Tên thuộc hạ cẩn thận ngẩng đầu, thấy sứ thần không có biểu hiện tức giận hắn mới tiếp tục nói.
“Bẩm sứ thần, Cố Ngữ Yên chính là nữ nhi của Cố Bắc Quân.”
“Cố Bắc Quân, phế vật, thiên tài…”
Sứ Thần Triều Dương híp mắt, ông ta rơi vào trầm tư, mười năm trước Cố Bắc Quân đã đủ khiến Triều Dương quốc ông lo lắng không yên, mười năm sau hổ phụ sinh hổ tử, hiện tại Cố Ngữ Yên so với phụ thân của nàng còn muốn vượt bậc hơn.
Đáng lý nàng ta nên ngoan ngoãn làm một phế vật ở phân gia.
“Tiếp tục điều tra, về sau nếu thỏa thuận không thành thì cứ như cũ mà xử lý.” Sứ Thần Triều Dương phân phó xong thì bèn phất tay áo để tên thuộc hạ lui ra ngoài.
Trong tửu lâu lớn nhất kinh thành Mạc Ly quốc.
Vị trưởng công chúa Thủy Hòa quốc nhìn đứa cháu trai của mình, tiểu hoàng tử Thủy Hòa, bà mỉm cười dịu dàng, lên tiếng hỏi.
“Chước nhi, con đang suy nghĩ gì vậy?”
Tiểu hoàng tử Thủy Hòa quốc, Thượng Chước đang nhìn vẩn vơ ra bên ngoài cửa sổ, gương mặt nam tử tươi sáng, khôi ngô, cảm giác thuần khiết trong sáng, không vướng bận, không liên quan đến những rắc rối, thị phi.
Trưởng công chúa thấy cháu trai không đáp lời, bà gắp một miếng sủi cảo cho vào chén của y rồi lại khẽ gọi.
“Chước nhi.”
Tiểu hoàng tử như người trong mộng sực tỉnh, nhanh chóng gắp miếng sủi cảo trong chén cho vào miệng, điệu bộ vui vẻ hướng cô mẫu nói.
“Món này thật ngon, cô mẫu người cũng ăn thử đi.” Vừa nói Thượng Chước vừa gắp sủi cảo cho vào chén của Trưởng công chúa.
“Chước nhi, con là đang động xuân tâm sao?”
Câu nói vừa phát ra của trưởng công chúa khiến Thượng Chước đứng hình, nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền lắc đầu.
“Chước nhi, nếu con đã có người trong lòng cứ nói ra cho cô mẫu biết, cô mẫu giúp con.”
Trong lòng trưởng công chúa đứa cháu trai này của bà là một đứa trẻ thiệt thòi, dù đã hai mươi lăm tuổi thì vẫn mãi là một tiểu thiếu niên chưa trải sự đời.
Bà muốn bù đắp cho cháu trai, chỉ cần Thượng Chước muốn, bà sẽ hết lòng đáp ứng.
“Cô mẫu người suy nghĩ nhiều rồi, con chỉ là có phần bội phục và cảm thán đối với người tài nghệ cao hơn mà thôi.”
Thượng Chước cúi đầu tiếp tục dùng bữa, ánh mắt thuần khiết, trong sáng thoáng có chút biến đổi, một biến đổi rất nhỏ, rất kín đáo.
Danh Sách Chương: