Người bị hại sao? Mạc Chi Thành khẽ cau mày, Ngữ Yên lại nói mẫu hậu của hắn có thể xem là người bị hại.
“Chi Thành, có phải gần đây Vũ Thường Xuân rất thường hay đến thăm hoàng hậu?”
Mạc Chi Thành nhớ lại hơn nửa tháng gần đây Vũ Thường Xuân đúng là thường xuyên tiến cung trò chuyện cùng mẫu hậu.
Hơn nữa nàng ta lần nào cũng đem theo điểm tâm, các loại trà quý hoặc thuốc bổ gì đó.
Mạc Chi Thành tựa hồ đã hiểu được ý của Cố Ngữ Yên, Vũ Thường Xuân…Vũ Thường Xuân vậy mà hạ dược mẫu hậu sao? Nhưng nàng ta làm như vậy thì có lợi ích gì?
“Chi Thành, nếu một vị quận chúa có thể khống chế hoàng hậu của một nước, ngươi nói xem như vậy có lợi ích hay không?”
Thái Tử không đáp, đáp án vốn dĩ đã quá rõ ràng.
Hai người đi đến bên cạnh một chiếc quan tài, thông qua lớp băng trên bề mặt, Cố Ngữ Yên có thể nhìn thấy bên trong là một nữ nhân, dù không quá rõ ràng vì lớp băng khá dày nhưng nàng vẫn có thể nhận thấy, đó là một nữ tử rất xinh đẹp.
Người nằm trong quan tài lúc này sắc mặt vẫn còn sắc hồng, không đến mức tái nhợt, nhìn qua cảm tưởng như người đó chỉ đang ngủ say mà thôi.
“Là Thục Phi.”
“Thục Phi?”
Mạc Chi Thành gật đầu, ánh mắt hắn lúc này có chút đượm buồn.
“Thục Phi là mẫu phi của nhị đệ ta.”
Nhị hoàng tử Mạc Ly quốc, Mạc Dạ, người vẫn luôn ở biên cương trấn giữ không màng đến chuyện phân tranh trong kinh thành.
Cố Ngữ Yên nheo mắt nhìn Thục Phi, nàng nhất thời cảm thấy gương mặt của bà có chút quen thuộc.
Ngay lúc này Cố Ngữ Yên lại để ý đến cây đèn treo trên tường, cây đèn lưu ly có tạo hình của thần thú Phượng Hoàng nhưng sao cái đầu Phượng Hoàng lại chĩa xuống đất, thiệt là mất hết vẻ uy nghi diễm lệ của nó.
Tiểu Phượng mà trông thấy nhất định sẽ nhăn mặt cho xem.
Cố Ngữ Yên tiến đến chỗ cây đèn, càng nhìn càng thấy cái đầu của Phượng Hoàng như vậy quá mất thẩm mỹ, nàng vươn tay sờ sờ một chút thì phát hiện, có thể quay được nha.
Cố Ngữ Yên mạnh dạn vặn mạnh đầu của Phượng Hoàng để nó quay ngược lại lên trên, hướng thẳng lên trời thì âm thanh lách cách bắt đầu vang lên, một cổ quan tài đột nhiên dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu để lộ ra một lối cầu thang dẫn xuống phía dưới.
Cố Ngữ Yên kinh ngạc nhìn Mạc Chi Thành, mà bản thân Mạc Chi Thành cũng không biết trong hoàng lăng có xây dựng mật đạo.
Hai người nhìn nhau rồi quyết định đi xuống bên dưới.
Mạc Chi Thành và Cố Ngữ Yên đi đến đâu thì đèn ở hai bên mật đạo vụt sáng đến đó.
Lúc này trong không gian huyễn tưởng truyền ra âm thanh của Tiểu Phượng.
“Ngữ Yên tỷ, muội cảm nhận được khí tức của Chu Tước.”
“Tiểu Phượng, muội tỉnh lại rồi sao?”
“Muội vừa tỉnh, có lẽ là do cảm nhận được khí tức của Chu Tước nên muội mới tỉnh lại.”
Khí tức của Chu Tước, nói như vậy bên dưới khả năng cao sẽ có truyền thừa, truyền thừa của Đại Thượng Cổ Thú Chu Tước.
Cố Ngữ Yên và Mạc Chi Thành cẩn thận từng bước đi xuống, cuối cầu thang là một căn phòng trống, ở chính giữa có đặt một viên dạ minh châu rất lớn, khi hai người vừa xuống đến nơi thì cũng là lúc viên dạ minh châu bỗng rực sáng.
Tiểu Phượng lúc này cũng từ không gian huyễn tưởng đi ra bên ngoài nhưng do thương thế vẫn còn đó nên tiểu cô nương vừa xuất hiện liền chao đảo xém ngã, may mà Cố Ngữ Yên vươn tay đỡ lấy nhưng hành động của nàng lại sơ ý động đến vết thương ở vai, hơi đau, Cố Ngữ Yên thoáng nhăn mặt.
“Đến rồi sao? Cuối cùng ta cũng đợi được rồi.”
Từ trong ánh sáng của dạ minh châu, một lão nhân râu tóc bạc phơ thân mặc hoàng bào của Mạc Ly quốc dần dần xuất hiện.
“Lão Tổ, Tiên Hoàng Khai Quốc.” Mạc Chi Thành kinh ngạc gọi lớn.
Hắn đã từng nhìn thấy bức tranh họa chân dung của Lão Tổ, cũng chính là vị hoàng đế đầu tiên của Mạc Ly quốc trong điện thờ tổ tiên nhưng bây giờ, chẳng lẽ Lão Tổ vẫn còn sống?
“Ngươi là người của hoàng thất Mạc Ly? Là hoàng tử sao?” Lão nhân từ tốn vuốt chòm râu, hướng Mạc Chi Thành hỏi.
“Tiểu bối Mạc Chi Thành, là nhi tử của hoàng đế đời thứ mười bảy Mạc Ly quốc, ra mắt Lão Tổ.”
“Mười bảy? Đã qua lâu như vậy rồi sao?”
Tiên Hoàng Khai Quốc ánh mắt dừng lại trên người Cố Ngữ Yên, lại nhìn đến Tiểu Phượng đang đứng bên cạnh nàng.
Gương mặt ông hiện lên vẻ mãn nguyện, ôn hòa lên tiếng.
“Cuối cùng ta cũng đợi được người đến, có thể hoàn thành trọn vẹn lời hứa năm đó rồi.”
Dứt lời Tiên Hoàng Khai Quốc nâng bàn tay lên, một luồng sáng từ lòng bàn tay lão nhân lao thẳng đến chỗ của Cố Ngữ Yên, tiến vào giữa mi tâm của nàng.
Cố Ngữ Yên lúc này nhìn thấy được từng dòng từng dòng cổ tự hiện lên trong tâm trí mình, đây chính là truyền thừa, một phần truyền thừa của Đại Thượng Cổ Thú Chu Tước.
Cố Ngữ Yên và Tiểu Phượng đồng loạt ngồi xuống đối diện nhau, cả hai tiến vào trạng thái tĩnh tâm để tiếp nhận phần truyền thừa vừa nhân được.
“Tiểu bối, ngươi lại đây.”
Mạc Chi Thành vẫn đang sững người, không hiểu Lão Tổ vừa làm gì với Cố Ngữ Yên.
Câu nói của Lão Tổ đã khiến hắn sực tỉnh, Mạc Chi Thành theo lời của ông mà tiến lại gần.
“Tàn ảnh lưu lại này của ta chỉ còn thời hạn hai tháng nữa thì sẽ biến mất, vốn tưởng rằng sẽ không đợi được cố nhân, không thực hiện được lời hứa năm xưa nhưng kết quả haha vẫn là đợi được người đến.
Hiện tại ngươi và ta gặp nhau ở đây, xem như cũng là có duyên, Lão Tổ ta đây cũng không có gì tặng ngươi làm quà, chỉ là có chút công pháp đặc biệt, ngươi nhận lấy đỡ vậy.”
Nói xong, Tiên Hoàng Khai Quốc vươn ngón tay trỏ chạm nhẹ vào trán của Mạc Chi Thành và sau đó Thái Tử cũng bắt đầu tiếp nhận truyền thừa công pháp từ Lão Tổ.
Tiên Hoàng Khai Quốc nhìn hậu nhận của mình, ông vuốt vuốt chòm râu.
“Vượt qua được biến cố đau thương thì tương lai sẽ là một minh quân."
Danh Sách Chương: