Vân Hữu Khiêm tiến lên đài tỷ thí, y nhìn Cố Ngữ Yên, ôm quyền nói.
-“Cố tiểu thư, xin chỉ giáo.”
Hai người đối diện nhau, rất hữu lễ chào đối phương.
Vân Hữu Khiêm bộc phát linh lực, vầng sáng xanh lam hiện lên quanh người y.
Cố Ngữ Yên mỉm cười, quanh người nàng xuất hiện những bông hoa bạch mai, màu trắng tinh khiết.
Khoảnh khắc này Cố Ngữ Yên tuyệt mỹ, thoát tục, quả thật đúng với lời Vân Tuyết đã nói nàng rất giống tiên nữ hạ phàm.
-“Nhìn kìa, là thuộc tính hệ Mộc.”
-“Cố Ngữ Yên…nàng ta là song hệ thuộc tính.”
-“Thủy trợ Mộc, thắng thua trận này…”
-“Thuộc tính đã không còn khắc chế, không biết tu vi của Cố Ngữ Yên đến đâu?”
Tiếng bàn tán không ngừng nổi lên, song hệ thuộc tính trăm năm hiếm gặp.
Lúc này đây mọi người mới hiểu ra một chân lý, khi phế vật trở mình thì nhất định bất phàm, quả là thiên tài hiếm có.
So với người khác, cách vận dụng linh lực thuộc tính của Cố Ngữ Yên có phần đặc biệt, điều này là do Tiêu Huyền dạy nàng.
Từ ngày hắn phát hiện nàng có đủ ngũ hành thuộc tính: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thì liền hăng hái hướng dẫn cho nàng một bản thuật pháp, thực ra thì nó rất giống với võ kỹ.
Tiêu Huyền chỉ dẫn nàng cách tạo ra thực thể dựa trên thuộc tính, lần đầu tên này thị phạm cho nàng liền tạo ra một đốm lửa bay lơ lửng trông không khác gì ma trơi.
Hắn nói mỗi thuộc tính của mỗi người sẽ có một thực thể đặc biệt tượng trưng, như thuộc tính Hỏa của hắn, thực thể tương trưng mà một con Hỏa Kỳ Lân, toàn thân rực lửa.
Và thuộc tính Mộc của nàng thực thể tượng trưng chính là loài hoa bạch mai.
Lúc này dưới đài, Cố Liên Kiều lớn tiếng nói.
-“Cũng chỉ là tạp kỹ mà thôi, vô dụng.”
Có vài người tán thành với ý kiến của Cố Liên Kiều, hoa bạch mai nhìn rất đẹp nhưng chỉ là bông hoa mỏng manh mà thôi.
Bốp! Tiếng vả mặt vang lên đó.
Những bông hoa bạch mai tưởng chừng như vô hại kia dùng tốc độ tên lửa phóng thẳng về phía Vân Hữu Khiêm cánh hoa sắc bén tựa như phi tiêu.
Đệ nhất đệ tử nội môn cũng không chỉ là danh xưng, Vân Hữu Khiêm không phụ sự trông đợi của Cố Ngữ Yên dễ dàng tránh thoát được đòn tấn công đầu tiên của nàng.
Hai người giao đấu linh lực không ngừng va chạm, bên dưới đài tỷ thí mọi người bắt đầu nhận ra được thực lực của cả hai.
-“Vân…Vân Hữu Khiêm… hắn đột phá rồi.”
-“Đúng đúng, linh lực của hắn so với lần trước rõ ràng đã mạnh hơn.”
-“Má ơi, nàng ta là Võ Vương cấp bảy.
Điên mất.”
-“Haha, ngu dốt, Võ Vương cấp bảy lại thách đấu Võ Vương cấp chín, tự tìm đường chết.”
-“Các người nói xem, trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, sao lại bốc đồng không biết tự lượng sức chứ, đáng tiếc quá đi mất.”
Cố Ngữ Yên không có ngu dốt như lời bọn họ nói mặc dù nàng không quan tâm đ ến chuyện xung quanh học viện lắm nhưng bên cạnh có nữ hoàng thời sự Mộc Nhiên nên cũng nắm được kha khá thông tin.
Đệ tử ngoại môn Thiên Trung viện tu vi thường nằm trong phạm vi từ Võ sư cấp năm đến Võ vương, những đệ tử có khả năng tiến vào nội môn đều từ Võ Vương cấp hai trở lên.
Bước vào nội môn thì tu vi Võ Vương trở thành điều hiển nhiên, đến đệ tử tinh anh thì toàn bộ đều đã đặt chân vào giai đoạn luyện khí.
Tuần trước sau khi nắm được sơ lược thuật pháp mà Tiêu Huyền chỉ dạy Cố Ngữ Yên đã thăng cấp trở thành Võ Vương cấp bảy, nếu không hôm nay nàng sẽ không thách đấu với Vân Hữu Khiêm.
Trận đấu này đối với nàng mà nói chính là bài tập rèn luyện, cọ xát ổn định căn cơ.
Cố Mỹ Ngọc dưới đài nghiến răng, chiếc khăn tay đáng thương đang bị nàng ta vò nát, trong lòng đay nghiến.
-“Cố Ngữ Yên, phế vật chết tiệt lại có tu vi cao như vậy.”
Nếu Cố Mỹ Ngọc muốn giao đấu với Cố Ngữ Yên nhất định là đánh không lại, bởi lẽ so về tu vi thì nàng ta đã thấp hơn một bậc, hơn nữa nàng ta mang thuộc tính Thủy, đối với Cố Ngữ Yên không thể khắc chế mà còn trợ lực, Thủy trợ Mộc.
Thời khắc này, Cố Mỹ Ngọc thật sự mong rằng, Vân Hữu Khiêm sẽ đả bại Cố Ngữ Yên, khiến nàng ta bại thật thảm, thật thảm hại.
Cũng không biết Cố Mỹ Ngọc nặn ở đâu ra vài giọt nước mắt, nàng ra bộ dạng lo lắng, hai mắt rưng rưng, thút thít nói.
-“Biểu muội thật bồng bột, không biết còn trụ được bao lâu, nói không chừng sẽ bị thương mất.”
Bốp! Tiếng vả mặt lại vang lên đó mọi người.
Trái ngược với suy nghĩ của thiên hạ, Cố Ngữ Yên không bị thương mà Vân Hữu Khiêm lại vừa sơ ý bị chưởng lực đánh trúng vai.
Tuy nhiên Vân Hữu Khiêm đã kịp thời thi triển võ kỹ phòng hộ nên cơ bản cũng không ảnh hưởng lớn.
Đứng trước đối thủ như Cố Ngữ Yên, Vân Hữu Khiêm trong lòng quả thật nảy sinh cảm giác thán phục, nàng có thể vượt qua chêch lệch về cấp bậc mà giao chiến đến thời khắc này.
Hắn ban đầu đúng là đã có ý định nương tay nhưng hiện tại…
-“Vân Hữu Khiêm, hiện tại có phải chúng ta nên nghiêm túc giao đấu với nhau rồi không?”
Cố Ngữ Yên hướng Vân Hữu Khiêm nói, hắn mỉm cười nhìn nàng, gật đầu.
Đối phương đã nói như vậy nếu không hết sức chiến đấu thì chính là đối với nàng vũ nhục.
Hai người rất nhanh lại lao vào giao đấu.
-“Mẹ ơi, bọn họ có thật là Võ Vương không vậy?”
-“Nè nè, linh lực hình như mạnh hơn rồi.”
-“Vân Hữu Khiêm hiện tại mới thực sự lộ ra bản lĩnh sao? Cố Ngữ Yên thảm rồi.”
-“Không có thuộc tính khắc chế, phen này phần thắng e là thuộc về Vân Hữu Khiêm rồi.”
Bốp! Không biết thanh niên nào vừa nói nhưng cũng bị cảnh tưởng trên đài tỷ thí vả mặt đấy.
Danh Sách Chương: