Mục lục
Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuộc hạ của Lam Khải điều tra được, Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ là hai tỷ đệ đến từ một vùng nông thôn hẻo lánh. Phụ mẫu của cả hai chính là hai luyện đan sư, sớm đã không màn đến danh lợi, lui về thôn quê ở ẩn, tránh xa thị phi.

Hai tỷ đệ họ Yên đến rừng Tây Khởi nhằm mục đích tìm kiếm dược liệu luyện đan, chuyện phía sau thì Lam Khải đã biết rõ.

“Yên tiểu thư, Yên công tử, ở Khai Thiên thành này ta chưa từng gặp hai vị, không biết hai vị là người đến từ đâu?”

Cố Ngữ Yên đặt tách trà trong tay xuống.

“Tỷ đệ chúng ta chỉ là tiểu nhân vật đến từ thôn làng nhỏ, Lam công tử ở Khai Thiên thành rộng lớn này đương nhiên là chưa từng gặp chúng ta.”

Lam Khải lại tiếp tục hỏi.

“Vậy trong nhà hai vị, có còn ai khác hay không?”

Tiểu Hắc nhanh nhẹn đáp.

“Trong nhà ngoài tỷ đệ chúng ta ra thì còn có phụ mẫu nhưng mà từ lúc ta cùng tỷ tỷ ra ngoài đi khám phá đây đó, phụ mẫu cũng cùng nhau vân du tứ hải rồi.”

“Yên tiểu thư và Yên công tử đây đều là luyện đan sư sao?”

Tiểu Hắc lắc đầu.

“Phụ mẫu của chúng ta chính là hai vị luyện đan sư đại tài, có điều chỉ có tỷ tỷ ta được hưởng khả năng này từ bọn họ, thiên phú luyện đan hơn người. Còn ta vẫn là thích luyện linh lực, võ kỹ, lúc rảnh rỗi lại đến tìm linh thú tỷ thí, hàn huyên.”

“Hàn huyền với linh thú?”

Lam Khải lộ ra biểu cảm tò mò. Tiểu Hắc bèn gật đầu.

“Đúng a.”

Cố Ngữ Yên lúc này mỉm cười giải thích.

“Hắc Ngữ đệ ấy từ nhỏ đã có hứng thú với linh thú, hơn nữa còn có thể hiểu được ngôn ngữ của linh thú.”

“Ra là vậy, quả thật là kỳ tài.” Lam Khải lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc tiếp tục uống trà, khóe miệng cả hai kín đáo hiện lên một nụ cười. Tiêu Huyền đã sớm cho người của Vô Âm Cung tạo ra một lý lịch giả về hai tỷ đệ, lúc người của Lam Khải điều tra đến, bọn họ chỉ cần điền hai cái tên Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ là được. Lam Khải căn bản cũng không nảy sinh lòng nghi ngờ đối với đôi tỷ đệ này, hắn không tin hai nhân vật nhỏ bé lại có thể gây ra nguy hiểm gì nên cũng không cho người đào sâu điều tra.

Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc ở lại Lam phủ được bốn ngày, mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường. Chỉ có điều được ba ngày thì nửa đêm canh ba Tiêu Huyền lại chạy đến tìm gặp Cố Ngữ Yên.

Hiện tại Cố Ngữ Yên cũng đã biết được trong Lam phủ này Lam gia chủ chính là Lam Thừa, phụ thân của Lam Khải. Thê tử của ông ta, chủ mẫu hiện tại của Lam gia là Nghiêm Tú. Phu thê Lam Thừa chỉ có duy nhất một người con trai là Lam Khải, nên có thể nói sau này toàn bộ Lam phủ đều thuộc về Lam Khải, trở thành thê tử của Lam Khải chính là trở thành nữ chủ nhân tương lai của Lam gia. Lam Khải có thể xem là một mỹ nam, tướng mạo tuấn tú, gia cảnh bề thế, lại có tu vi cao trong thế hệ trẻ của Khai Thiên thành, nên được rất nhiều cô nương ái mộ. Đối với hắn mà nói, muốn loại nữ nhân như thế nào thì đều có được.

Lam Thừa cũng không phải là không có tiểu thiếp, dưới chính thê Nghiêm Tú, ông ta còn có thêm nhị phòng. Tiểu thiếp đầu tiên cũng chính là nhị di nương trong Lam phủ tên gọi Liễu Tiên. Tam di nương là một mỹ nhân yêu kiều, Lâm Mỹ. Đáng tiếc hai người dù đã vào Lam phủ rất lâu nhưng không hề có lấy một hài tử, không thể mẫu bằng tử quý.

Cố Ngữ Yên dựa vào kinh nghiệm xem phim gia đấu hiện đại, cũng không xa lạ mấy loại chuyện này. Nghiêm Tú căn bản chính là không cho Liễu di nương và Lâm di nương hoài thai, địa vị chủ mẫu trong phủ của bà ta cũng từ đó mà vững chắc, quyền lực tuyệt đối.

Tại Đông viện, nơi này chính là chỗ ở của chủ mẫu Lam gia.

Nghiêm Tú nhàn nhã ngồi uống trà, cử chỉ của bà toát lên vẻ cao quý, quyền uy của chủ tử.

“Triệu quản gia, ta nghe bọn hạ nhân nói Khải nhi mấy ngày trước mang từ bên ngoài về một đôi tỷ đệ?”

“Bẩm phu nhân, đúng là có chuyện này.”

“Hai tỷ đệ kia là người từ đâu mà đến? Sao lại quen biết Khải nhi?”

Triệu quản gia bộ dạng cung kính, ông cúi người trước Nghiêm Tú bẩm báo.

“Bẩm phu nhân, thuộc hạ nghe nha hoàn trong phủ thiếu gia báo lại, hai tỷ đệ kia là do thiếu gia cứu được từ rừng Tây Khởi, chỉ là hai nhân vật nhỏ bé từ vùng khác đến. Có điều hai người này diện mạo vô cùng xuất chúng, hơn nữa nữ tử kia chính là một luyện đan sư, mà người đệ đệ của nàng ta cũng có thực tài, nghe nói có thể trò chuyện, hiểu được ý nghĩ của linh thú.”

“Vậy sao? Luyện đan sư? Hiểu được ý nghĩ của linh thú?”

“Vâng.”

Nghiêm Tú vẫn duy trì điệu bộ điềm tĩnh, bà ta căn bản không quá để tâm đ ến việc nhi tử mang người ngoài về Lam phủ. Tính tình nhi tử của bà như thế nào, bà đương nhiên biết rõ, nhất định vị cô nương kia không chỉ là một luyện đan sư, mà là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nếu không Khải nhi cũng không hành động như vậy.

“Triệu quản gia, ngươi đến mời đôi tỷ đệ kia đến Đông viện gặp ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK