Lý Viễn chắn trước mặt Cố Ngữ Yên, nàng nhìn hắn với ánh mắt đề phòng pha lẫn khó hiểu.
Nam nhân này, nếu nàng không lầm thì hắn đang giúp nàng.
Lý Viễn chỉ im lặng quan sát động tĩnh phía bên ngoài, đến khi không còn nguy hiểm thì hắn quay đầu nhìn Cố Ngữ Yên, không nói lời nào, cứ như vậy mà rời đi.
Mặc dù nàng cảm thấy khá kì quái nhưng cũng không tiếp tục nán lại nơi này.
Ra đến cửa hang động, Cố Ngữ Yên đã thấy Mị Tam và Tiểu Hành ở trên tán cây.
Cả ba hội họp cùng nhau.
“Đến Bạch Hạc Huyền Trang rồi nói sau.” Cố Ngữ Yên mở lời.
Mị Tam và Tiểu Hành nhanh chóng đi theo.
Tại Bạch Hạc Huyền Trang.
“Vương phi, vương phi.” Mị Tam gọi.
Mị Tam lộ ra dáng vẻ lúng túng, chỉ tay về phía Tiểu Hành, ngập ngừng hỏi.
“Vương phi…cậu bé này…là…”
Lúc gặp Tiểu Hành, nghe cậu nhóc nói là chuyển lời cho chủ mẫu tương lai, Mị Tam có chút bất ngờ, nếu Tiểu Hành không mang theo thẻ bài khách quý của Ngự Tiền lâu, có lẽ hắn sẽ không tin, thẻ của vương phi là do đích thân vương gia phân phó, trên đời không có cái thứ hai.
Thật sự hắn có ý nghĩ, cậu bé đáng yêu này là…là con riêng của vương phi.
“Đại ca đẹp trai, ta là Tiểu Hành.
Vương phi nhà huynh là chủ nhân của ta, chúng ta về sau đều là người một nhà.”
Tiểu Hành đứng sát bên cạnh Mị Tam, kéo kéo tay áo của hắn.
“Mị Tam, ngươi biết khi nào vương gia quay lại không?”
“Bẩm vương phi, chuyện này thuộc hạ cũng không rõ.”
Cố Ngữ Yên trầm tư suy nghĩ, sự tình lần này liên quan đến hai đại gia tộc là Trương gia và Lý gia, nàng không thể nhất thời gấp gáp mà làm bừa.
Nhưng mà bọn linh thú bị giam giữ trong hang động, còn có hàng trăm mạng người, nếu không nhanh chóng thì tất cả đều gặp nguy hiểm.
“Mị Tam, ở Mạc Ly quốc, có gia tộc Thuần Thú sư nào?”
“Bẩm vương phi, phía bắc có Mộc gia, phía nam có Kinh gia.”
Như vậy thuần thú sư ở kinh thành, khả năng cao là người Mộc gia.
“Mị Tam, vương gia nhà các ngươi có nuôi tư binh không?”
Mị Tam chưa kịp đáp thì Tiểu Hành đã lên tiếng.
“Mỹ nữ chủ nhân hay là người đổi qua hỏi Huyền vương có ý định tạo phản hay không? Nuôi tư binh chính là tội mưu phản đó, người hỏi như vậy, đại ca đẹp trai sao dám trả lời chứ.”
Mị Tam nhìn Tiểu Hành mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cậu nhóc.
Rồi xong lại thêm một người bị vẻ ngoài ba tuổi đáng yêu đánh lừa.
“Vương gia không có tư binh, tuy nhiên thế lực riêng…thì vẫn có.” Mị Tam đáp.
“Thì cũng là tư binh thôi.” Cố Ngữ Yên nói.
Mị Tam gãi đầu cười cười, vương gia nhà hắn không phải nhân vật tầm thường, đương nhiên là có thế lực riêng, nhưng mà vương gia không có hứng thú với giang sơn Mạc Ly quốc, nếu muốn chỉ cần cắt cử mấy trăm huynh đệ đánh thẳng vào hoàng cung là xong.
Có điều nếu vương phi muốn giang sơn Mạc Ly, lúc đó nói không chừng vương gia sẽ thật sự tạo phản mất.
“Tối đêm mai ngươi dẫn theo vài người, năng lực tốt một chút, đến phía tây rừng Bích Lâm Sơn náo một trận, ép bọn người canh gác trong hang động đi ra ngoài, kéo dài thời gian.
Khi nào xong việc ta sẽ bắn pháo hiệu, lúc đó có thể rút lui.”
Cố Ngữ Yên giao phó xong với Mị Tam, vốn định trở về Thiên Trung viện nhưng mà nàng lại nhớ đến một việc hệ trọng.
Lúc nàng rời khỏi yến tiệc, ngũ thúc hình như có nói …“hồi phủ báo cáo”.
Trước sau gì cũng sẽ biết, thông báo với mọi người sớm một chút cũng tốt.
Cố Ngữ Yên đi đến Cố phủ, cửa lớn rộng mở chào đón.
“Nha đầu, con đến rồi.” Cố Nguyên hướng Cố Ngữ Yên nói.
“Nội tổ phụ.”
“Con ngồi xuống đi.”
“Con còn không đến thì ta đã phóng đi tìm rồi.” Tam thúc nói.
Cố Ngữ Yên mỉm cười, nàng ngồi xuống theo lời tổ phụ, ngoan ngoãn nhìn mọi người chờ đợi câu hỏi.
Nàng nhìn mọi người rồi mọi người lại nhìn nàng.
Nhìn qua nhìn lại hết một khắc.
Cuối cùng đại thúc, Cố Bắc Niệm lên tiếng.
“Ngữ Yên, quan hệ giữa con và Huyền Vương…là gì?”
“Nha đầu, theo ta thấy con và Huyền Vương khá thân thiết.” – Cố Bắc Kiệt nói.
Ngũ thúc gấp cây quạt trong tay, gật đầu tán thành.
“Đúng đúng, rất thân thiết.”
Cố Ngữ Yên hạ tách trà trên tay xuống, đặt ngay ngắn trên bàn.
“Nội tổ phụ, các vị thúc thúc, quan hệ giữa con và Huyền Vương giống như mọi người nghĩ.”
“Cái gì?” Năm người đồng thanh.
“Mọi người không nghe lầm đâu.” Nàng khẳng định.
“Nói như vậy, là con với Huyền Vương có…có tình ý.” Ngũ thúc lên tiếng.
Cố Ngữ Yên gật đầu.
“Hai người qua lại bao lâu rồi?” Cố Nguyên hỏi.
“Lúc ở Ung Thuận thành đã gặp qua, còn về chuyện tình cảm gần đây mới chính thức xác nhận mối quan hệ.” Cố Ngữ Yên đáp.
Cố Nguyên thở dài.
“Nha đầu, Huyền vương tuổi trẻ tài cao, dung mạo xuất chúng, quả thật không có điểm gì không tốt, chỉ là…”
Cố Bắc Niệm hiểu ý phụ thân, y tiếp lời.
“Chính là bởi vì quá tốt nên thu hút nhiều ngươi.”
Nhị thúc Cố Bắc Thành tiếp lời.
“Ở bên cạnh người có tiền có quyền, đôi lúc sẽ phải chịu thiệt.”
Tam thúc Cố Bắc Kiệt lại nói.
“Nam nhân tam thê tứ thiếp, huống hồ đây còn là Vương gia.”
Cố Ngữ Yên đối với băn khoăn, lo lắng của nội tổ phụ và mấy vị thúc thúc thì cảm động trong lòng.
Nàng mỉm cười, nói.
“Tổ phụ, thúc thúc, mọi người đều chỉ có duy nhất một thê tử không phải sao?”
Nói ra thì Cố gia qua bao đời, đều là một đôi uyên ương, chưa từng có chuyện thê thiếp tranh sủng.
“Mọi người làm được thì Huyền Vương chàng cũng làm được.
Huống hồ nếu chàng phụ con thì con lại về với mọi người.”
Nàng đứng dậy, nhìn mọi người trong sảnh.
“Nhưng mà, chàng sẽ không phụ con, mọi người yên tâm đi.”
Năm vị ngồi trong sảnh nhìn nhau, sau đó mỉm cười nhìn nàng.
“Haizzz, nha đầu lớn giữ không được.” Cố Nguyên nói.
Ngay lúc này ông lại cau mày nhìn con trai út, Cố Bắc Diệp.
“Lão ngũ, con xem, đến nha đầu Ngữ Yên cũng có đôi có cặp, con nhìn lại con đi, bao nhiêu tuổi rồi vẫn không lập gia thất.”
Tiểu thúc thúc mỹ nam của Cố Ngữ Yên chỉ biết cúi đầu nghe phụ thân dạy bảo, chuyện này ông đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần rồi.
Không phải hắn không muốn rước thê tử về…chỉ là…chỉ là…một lời khó nói hết.
Cố Ngữ Yên nhìn tiểu thúc, trong lòng thầm nghĩ có nên giúp thúc ấy một tay không?
Danh Sách Chương: