Phái thứ nhất, chính là một số tiểu quý nhân nào đó, bọn họ căn bản không có được tin tức quan trọng, chỉ biết Hoàng đế đem một nữ nhân về, sau đó âm thầm xem kịch hay. Chờ nữ nhân này hết sức được cưng chiều sau đó đánh lên mặt Tĩnh phi và Tôn quý nhân, hoặc là rất không được sủng ái, sau cùng bị giáng xuống giống như bọn họ.
Còn phái thứ hai và phái thứ ba tồn tại cùng Tĩnh phi, Tôn quý nhân và tứ phi, 6 đóa hoa ngày trước đối đầu với Tạ Hoàng hậu.
Có người cảm thấy đó chính là bản thân Tạ Hoàng hậu, Hoàng đế Bệ hạ không cách nào quên được tình cảm nên đã gắng gượng đoạt lại từ tay Hi Thái tử. Cho nên nói lúc trước Hoàng đế Bệ hạ giống như bệnh thần kinh phát tác, dưới sự phản đối của cả triều đường vẫn kiên trì muốn hướng Đại Hi phát binh. Nguyên nhân coi như là đã tìm ra!
Phái khác cho rằng, đó chỉ là một nữ tử trông giống Tạ Hoàng hậu, bị Hoàng đế Bệ hạ không cách nào quên được tình cũ đã đặc biệt chọn từ trong dân gian ra đem tới bên mình, để thế thân cho những tình cảm vô tận hoài niệm về Tạ Hoàng hậu kia.
Chỉ là bất kể phái nào, cũng đều kiên trì một tôn chỉ, đó chính là Hoàng đế Bệ hạ nhất định có cảm tình đối với phế hậu Tạ thị, cho nên cho dù là người nào đi nữa rốt cuộc cũng không phải là Tạ Hoàng hậu, nàng ta cũng đều là người không nên tồn tại. Nhất định phải tiến hành hủy diệt.
Sauk hi xác định được phương châm hành động cơ bản, Tôn quý nhân bắt đầu tao động đầu tiên, nàng ta rõ ràng là không có lộ bụng bầu, chậm rãi di chuyển tới cửa Trường Hoa cung, kết quả bị chặn lại.
Tôn quý nhân trực tiếp tức giận, từ khi nàng nàng ta có thai, khắp hậu cung mọi người đều phải kính nể nhường nhịn nàng ta, không ngờ một nữ nhân thân phận không rõ ràng lại dám lớn lối như vậy, đúng là múa rìu qua mắt thợ mà!
Tôn quý nhân một mặt âm trầm kêu người đi điều đình trước, Tạ cô nương ngồi trong thư phòng chỉ nghe thấy xa xa tiếng Tôn quý nhân đang gào: Mở cửa, mau mở cửa, ta biết ngươi đang ở trong đó, mau ra mở cửa mở cửa.
Tạ cô nương bất giác cảm thán một tiếng, Tôn quý nhân thật đúng là bia đỡ đạn chuyên nghiệp trăm năm, sợ rằng không kiên nhẫn được đã bị nữ chủ đại đại trong bóng tối phái người đi khích bác, nên đã không kịp chờ đợi liền tới trước cửa chuốc lấy phiền phức?
Nhưng thực tại không phải là nàng không muốn mở cửa, quan trọng chìa khóa mở cửa chính đang ở trong tay Hoàng đế Bệ hạ nơi đó a, nàng ta có bản lãnh tới nơi này gõ cửa, thì cũng có bản lãnh đi tìm Hoàng thượng đòi chìa khóa a.
Tôn quý nhân gào cả buổi cũng không thấy người ra mở cửa, tức giận đến nỗi ôm bụng chỉ gào mời thái y, mà sau khi nàng ta bại lui, trong hậu cung lại yên tĩnh một cách dị thường. Bởi vì cứ coi như Tôn quý nhân mượn cớ đi cáo trạng với Hoàng đế Bệ hạ, Hoàng đế một câu cũng không nói, quay đầu đi căn bản cũng không có ý đi tới Trường Hoa cung chuốc lấy phiền toái.
Cảnh Diệp liền 8, 9 ngày cũng không có bước vào Trường Hoa cung một bước, hắn là không muốn đi sao, hắn đương nhiên muốn đi, nhưng hắn còn đang đợi một tin tức.
Thế là hôm này, hắn ta rốt cuộc cũng đã đợi được kết quả, lập tức cả người mang theo hào quang “Ta rất cởi mở rất cởi mở, lúc này ai tới tìm ta mượn tiền ta cũng sẽ không từ chối” bước vào cửa Trường Hoa cung.
Tạ cô nương khó hiểu nhìn Hoàng đế Bệ hạ huýt sáo, bộ dạng vui vẻ như vậy của hắn tại sao lại mang đến cho nàng dự cảm chẳng lành?
Mà trực giác của nữ nhân vẫn được đánh giá là kỳ tích cửu đại thế giới, kỳ thực là có nguyên nhân rất lớn, bởi vì thông thường loại trực giác đó cũng sẽ xảy ra, Tạ cô nương mang theo nét mặt phòng bị từ trong lòng bàn tay Hoàng đế Bệ hạ lấy ra một cuộn giấy, rõ ràng là mật thư truyền tới.
Nhưng thứ bí mật này, hắn lại dùng ánh mắt khích lệ kêu nàng đọc, hoàn toàn không bình thường chút nào, trong đầu Tạ cô nương vẫn còn đang lôi kéo cảnh báo, trên tay đã nhanh chóng mở cuộn giấy ra, sau đó cả người đều ngây dại.
Đại Hi nội loạn, tam Vương bức cung, Hi Thái tử chống lại quân phản loạn, bị thương đã bỏ mình.
Mấy chữ ngắn ngủn lại được Tạ cô nương xem thành tiểu thuyết dài trăm vạn chữ, Tạ cô nương sững sờ rất lâu rất lâu, sau đó một mặt bình tĩnh cuộn tấm giấy lại đưa trả Cảnh Diệp.
Loại sự việc này cũng đã lần thứ hai xảy ra rồi, Tạ cô nương có thể không bình tĩnh sao, hơn nữa ban đầu khi Cố Hạo Quân dùng kế dẫn dụ Cố Thần ra biên quan, Cố Thần cũng có thể tương kế tựu kế, vậy có thể cho thấy sự việc trong Kinh thành hắn đã hoàn toàn nắm vững trong lòng bàn tay.
Hơn nữa, có phải đều cho rằng Hi đế cũng ăn cơm khô?
Đừng vì Hi đế hai năm này giống như yên lặng mà quên đi năm đó khi ông ta đoạt vị Hi Kinh máu đã trôi ba thước.
Nàng nhanh chóng phân tích trong đầu xong, lập tức phán định đây là tin tức giả, mà nguyên nhân bày ra tin tức giả này, Tạ cô nương trong lòng có chút phỏng đoán mơ hồ, phỏng đoán này cũng khiến cho lòng cô cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng Cảnh Diệp rõ ràng là đã hiểu lầm nét mặt bình tĩnh cùng ánh mắt lộ ra tia vui thích của nàng, thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Trẫm biết, biết Thanh Ngọc của Trẫm sao có thể yêu Hi Thái tử đó được, mà Hi Thái tử đó nhất định cũng không đợi được Thanh Ngọc nữa, hắn chết rồi, Thanh Ngọc rất vui phải không?”
Tạ Bích Sơ sững người, khóe miệng giựt giựt đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào cho đúng. Hệ tại dĩ tài.
Cũng may Hoàng đế Bệ hạ tâm tình rất tốt giải vây cho nàng: “Thanh Ngọc không cần nói gì cả, Trẫm hiểu cả rồi, Trẫm cũng có thể đảm bảo, sau này sẽ không để bất cứ người nào đem Thanh Ngọc bên người Trẫm mang đi.”
Tạ cô nương lại lần nữa thầm giựt giựt khóe miệng, thì ra nàng thật sự đã nghĩ nhiều rồi, thì ra Cảnh Diệp thật sự là vì nàng, chính là vì muốn đem nàng từ trên tay Hi Thái tử đoạt lại đặt bên cạnh mình, không hề quan tâm tới mối liên hợp triều chính với Cố Hạo Quân.
Cho dù là vậy, Tạ cô nương vẫn không tin cảm giác Cảnh Diệp đối với nàng là tình yêu, mà chính là tính cách thương hoa tiếc ngọc của Cảnh Diệp, gặp mỹ nữ nào cũng đều là chân ái.
Tạ cô nương cảm thấy, Cảnh Diệp cần đoạt nàng lại, hoàn toàn là vì danh dự, dù sao thì rau thơm mà mình không thích ăn bị người khác gắp lấy đi đột nhiên cũng liền trở thành mỹ vị, như vậy đương nhiên cũng muốn gắp trở lại nếm thử, uhm, giống như quả thực có chút vị đặc biệt……..
Không đúng, Tạ cô nương tối sầm lại, nàng vì sao lại phải đem mình ví như rau thơm, khẳng định là bị Hoàng đế Bệ hạ truyền nhiễm virus mang tên “Ngốc” rồi, ừ………
Cùng với lời của Cảnh Diệp vừa nói “sẽ không để bất kỳ ai đem nàng từ bên thân hắn mang đi”…….Tạ cô nương ngẩng đầu lên hướng Hoàng đế Bệ hạ cười nhạt: “Bệ hạ người vui thì tốt rồi.”
Tâm tình của Cảnh Diệp đương nhiên càng tốt hơn á, thế là cả ngày đều muốn làm một cún con đi theo Tạ cô nương, Tạ cô nương hận không thể đem hắn đá ra ngoài, nhất là khi sắc trời đã tối đã ăn xong cơm tối rồi mà hắn vẫn không chịu đi, thực sự hận không thể đá hắn ra ngoài mà.
Có điều bây giờ vẫn chưa tới lúc, thế là Tạ Bích Sơ nghĩ một chút, nói: “Bệ hạ, người đã kêu ta sau này ở lại trong cung, người có nghĩ tới thân phận của ta như thế nào không?”
Cảnh Diệp vừa nghe nàng nhắc tới vấn đề này, trong lòng càng vui thích, nói như vậy nàng thực sự đang suy nghĩ nghiêm túc về việc ở lại sống trong cung a.
Thế là Hoàng đế Bệ hạ lập tức nói: “Trẫm có thể lần nữa phong nàng làm Hậu.”
Tạ cô nương cứng đơ cả người, lập tức phản bác: “Không muốn.” Lời vừa thoát ra khỏi miệng liền cảm thấy nhanh nhất, nàng lập tức bổ sung nói: “Làm Hoàng hậu có gì là tốt chứ, không những cả ngày đều phải nhất nhất tuân theo quy củ đoan trang, còn phải lao tâm lao lực quản lý hậu cung, quá mệt mỏi a, ta thấy vẫn là làm một sủng phi thì tốt hơn, cả ngày được sủng ái cái gì cũng không cần làm.”
Cảnh Diệp nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời nàng nói rất có đạo lý, thế là gật đầu nói: “Vậy thì phong nàng làm quý phi thế nào hả?”
“Chuyện này thực ra cũng không cần phải gấp, qua ít ngày rồi hãy nói đi.” Tạ cô nương ngáp một cái, vừa nói: “Mấy ngày này ở Trường Hoa cung ta cũng buồn chết đi được, nếu hiện tại ta có thể gặp người rồi, sau này cũng tốt có thể đi tới hoa viên thoải mái, cho nên tối nay ta nhất định phải ngủ sớm một chút, Bệ hạ cũng mau về ngủ đi, mai còn tảo triều nữa.”
Ngày mai ta còn có việc, bây giờ muốn đi ngủ rồi, ngươi cũng ngủ sớm đi, sáng mai còn phải đi làm nữa. ——Hiện đại đã dùng lời kết thúi rữa, sau khi đóng Wechat vẫn còn phải lướt Weibo nữa.
Nhưng ở thời cổ đại lời này lại chính là một lời quan tâm a, Cảnh Diệp thần sắc ôn hòa, đứng lên dặn dò: “Vậy Thanh Ngọc ngủ đi, Trẫm đi đây, mai sẽ lại tới thăm nàng.”
Dừng lại một chút lại nói: “Ngày mai nếu có người khi dễ nàng, nàng cũng không cần phải khách khí, chỉ là hai người có thai, nàng cũng nhắm mắt một chút, đặc biệt là Mai Y, tính cách nàng ta quá mạnh rồi, Trẫm bình thường cũng hết cách với nàng ta.”
Tạ Bích Sơ khéo léo đáp lại, trong đôi mắt khép hờ lại thoáng qua ý châm chọc.
Nhìn mà xem, đây chính là những mảnh vụn tình ý của nam chủ, ngay cả biểu hiện của hắn đối với nàng ta cũng rất là quan tâm, hắn rốt cuộc là người từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của xã hội phong kiến, trong ý nghĩ của hắn hoàn toàn không có ý nghĩ một đôi, hắn cảm thấy hắn có nhiều nữ nhân là phải, hắn cảm thấy đứa trẻ có không chỉ một mẹ cũng là bình thường, bình thường giống như là việc một ngày ăn ba bữa cơm vậy, tự nhiên như vậy.
Kêu Tạ Bích Sơ dạy dỗ tâm tư hắn cũng không thể thay đổi được, dù sao thì cây thối rữa từ rễ cũng không thể cứu vãn được, hà tất phải lãng phí hơi sức chứ?
Đợi chút, không đúng, Cố Thần hình như cũng sinh ra từ chiếc rễ kia a!
Nhưng nghĩ lại Cố Thần nhiều năm như vậy cũng không có nữ nhân, Tạ cô nương lại bình thường trở lại, tre xấu cũng có thể sinh ra măng tốt mà, huống hồ Cố Thần hắn từ nhỏ chịu ảnh hưởng từ Hi đế bá chủ độc sủng Lan hậu, sau này độc sủng nàng mới là bình thường a.
Đột nhiên nhớ Thái tử điện hạ nhà nàng quá.