Bởi vì hoàng đế giáng chức anh trai nên tâm trạng thái hậu nương nương không tốt, hơn nữa cháu gái nhà mình lại chỉ xum xoe đến bên cạnh hoàng đế, càng làm cho nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, do vậy thái hậu nương nương xem hoàng đế bệ hạ như không khí giữa trời, cả buổi tiệc chỉ chăm chú khen ngợi Tĩnh Vương điện hạ.
Hoàng đế bệ hạ coi như không nghe thấy, Tĩnh Vương điện hạ tỏ vẻ xấu hổ nhưng tất cả lời nói ra trực tiếp, gián tiếp đều có thể hiểu thành:
- Không sai ta đúng là tuyệt vời như thế, có tài như vậy, không phục thì lại đây đấu với ta!
Tạ Bích Sơ tuy bề ngoài nàng chỉ chăm chú cúi đầu ăn nhưng trong lòng lại cười đến nghiêng ngả, việc này chắc đến 80% là Tĩnh Vương ra ngoài quên chưa uống thuốc.
Thơ, rượu vốn khó có thể tách rời nên sau khi ăn uống được một lúc, thái hậu nương nương bắt đầu cổ vũ Tĩnh Vương điện hạ thể hiện tài năng làm thơ của hắn.
Tạ Bích Sơ tò mò nhìn sang, sau đó nàng chỉ thấy Tĩnh Vương điện hạ chẳng hề lo lắng khoát tay ngăn lại:
- Bản vương ngàn dặm mà đến, cơ thể mệt mỏi không có hứng làm thơ. Hơn nữa, thơ của bản vương mang ý nghĩa thâm sâu, sợ chư vị nghe không hiểu. Bản vương có người bạn đồng môn dù không sánh bằng bản vương nhưng cũng có chút ưu tú. Chư vị có thể cùng hắn phân cao thấp trước cũng được, Phong Huyền.
Phong Huyền bị nhắc đến tên lập tức đứng dậy.
Tạ Bích Sơ nhìn người kia, suýt nữa phun tất cả thức ăn ở trong mồm ra.
Người kia khí chất ôn hòa tự nhiên, không phải Lâm Vân Tranh thì là ai được nữa. Hóa ra tên tự của Lâm Vân Tranh là Phong Huyền.
Việc đầu tiên Lâm Vân Tranh làm là thi lễ với hoàng đế, rồi hắn lại quay về phía Tĩnh Vương điện hạ chắp tay mà rằng:
- Vương gia quá khen, Phong Huyền học vấn nông cạn, không dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt các vị đại nhân, thực lấy làm hổ thẹn.
Mặc dù rất khó chịu Tĩnh Vương điện hạ ở trước mặt mọi người khoe khoang khoác lác, nhưng các vị đại thần vẫn có chút ấn tượng tốt với Lâm Vân Tranh, thậm chí bè phái của Tôn thị cũng thế. Dù sao tình huống của Thanh Châu lúc đó nếu như không có hắn kịp thời ra tay cứu vãn nạn dân, chỉ sợ Tôn Khải Xương sẽ không dễ dàng được thả ra như vậy.
Lại thêm lời nói của Lâm Vân Tranh thật khiêm nhường, cho nên lập tức có văn thần tỏ thái độ:
- Vị này có phải là con trai của Lâm đại nhân Lâm Thanh Chu không? Trước nay Lâm đại nhân là người có tài làm thơ văn thì chắc rằng con trai của ngài cũng không thể kém được.
- Không sai, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, nghe nói lúc có lũ lụt ở Thanh Châu, tiểu hữu đã lập công lớn.
Lâm Vân Tranh lập tức khiêm tốn:
- Tiểu tử lấy làm hổ thẹn. Chuyện ở Thanh Châu có thể giải quyết thuận lợi hoàn toàn nhờ vào hoàng thượng sáng suốt quyết đoán và các vị đại nhân ngày đêm lo lắng cùng với các vị thái y của Thái Y Viện dốc sức nỗ lực.
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn đến Chu Tĩnh Tuệ đứng ở sau lưng hoàng đế bệ hạ, ngay lập tức ánh mắt hắn sáng hẳn lên, nói:
- Cũng như Chu nữ quan ở bên cạnh hoàng thượng, dù chỉ là nữ tử lại chẳng hề thua kém đấng mày râu. Trong lúc cứu tế, nàng không sợ gian khổ, ta cảm thấy thua kém so với nữ quan, hổ thẹn trong lòng.
Nữ chính đại nhân đang buồn lo không biết làm thế nào để có thể nâng cao cảm giác tồn tại của mình thì bỗng thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn nàng, mắt nàng lập tức rực sáng như pha lê. Sau đấy nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặt biểu lộ ra một kiểu “ ta hết thảy vì Đại Hoàn đế quốc” rồi dõng dạc nói:
- Nô tỳ không dám tranh công, nô tỳ chẳng qua giữ gìn bổn phận cẩn thận tuân theo thánh ý, chỉ làm một ít việc nhỏ trong khả năng của mình mà thôi. Tuy nhiên hoàng hậu nương nương lại chính là người mà nô tỳ khâm phục nhất. Mặc dù bởi vì thân phận của người nên có rất nhiều việc người không thể đích thân làm được. Nhưng vì tra tìm nguyên nhân tạo ra lũ lụt lần này mà người đặt mình vào chốn hiểm nguy khiến cho nô tỳ thực lòng kính phục. Hoàng hậu nương nương mới là người làm việc lớn, không hổ là thiên kim tiểu thư của Tể tướng đại nhân.
Lại một lần nữa nữ phụ bị nữ chính kéo ra ngoài làm đá kê chân...... Lại còn muốn lấn lướt đến trên đầu nàng nữa, nằm xa như vậy vẫn bị trúng đạn, nhất định là kịch bản đại thần ở trên người nàng vẽ rất nhiều vòng bia tròn tròn nhận lấy lời nguyền......
Tạ hoàng hậu mơ hồ ngây thơ mà ngẩng đầu nhìn nàng, chớp mắt nói:
- Cha bản cung không dạy phải làm chuyện lớn gì, người chỉ luôn nhắc bản cung, hậu cung không được tham dự vào triều chính.
【 Đinh, nữ chính nhận 8000 điểm tổn thương tinh thần 】
Tôn quý phi đang bốc hỏa nghe thế chẳng hề kiêng dè ai bật cười “hì hì”, vì kẻ thù của kẻ thù chính là đồng bọn, nàng gật gù, ủng hộ hoàng hậu nương nương:
- Hoàng hậu nói không sai, hậu cung không thể tham dự triều chính, nhưng dù sao cũng không thể trách Chu nữ quan nghị luận việc triều đình, dù sao Chu nữ quan bây giờ cũng vẫn chỉ là nữ quan mà thôi......
Lời này lọt vào tai Chu Tĩnh Tuệ, nàng ta liền hiểu những lời đó là cười nhạo nàng đến ngự tiền lâu như vậy thế mà còn không có bò lên được giường của hoàng đế. Trên thực tế ý của Tôn quý phi chính là như vậy.
- Quý phi nương nương......
Chu Tĩnh Tuệ âm thầm cắn răng, không nhịn được nữa mở miệng định phản kích thì hoàng đế bệ hạ đã quát khẽ một câu:
- Câm miệng.
Mắt hắn khẽ rủ xuống lại hạ thấp hàng mi dài để che sát ý sắc bén vừa mới hiện lên trong mắt.
Thế nhưng hắn lớn tiếng quát Chu Tĩnh Tuệ làm cho Tôn quý phi càng thêm đắc ý, vì sao? Bởi vì lúc Chu Tĩnh Tuệ gây khó dễ cho hoàng hậu, hoàng thượng đều không nói cũng không có ngăn cản, thế nhưng lúc Chu Tĩnh Tuệ phản bác nàng, hoàng thượng lập tức mắng Chu Tĩnh Tuệ câm miệng.
Điều này nói lên điều gì? Chắc chắn là hắn yêu nàng.
Tôn quý phi đắc ý liếc qua sắc mặt tái nhợt của Chu Tĩnh Tuệ, sau đó nàng lại ném cho hoàng hậu một cái nhìn khiêu khích.
Tạ hoàng hậu nhìn nàng ta với ánh mắt mơ hồ khó tả rồi tiếp tục cúi đầu ăn tiệc.
Tôn quý phi: -......
Ngươi sao không phản kháng một chút. Có kiểu tình địch như thế này, cuộc sống tại sao tự dưng lại cảm thấy cô đơn tịnh mịch?
Vừa nghe thấy các nương nương của hậu cung tranh luận, tất cả đại thần ở bên dưới đều nhạy bén làm kẻ câm người điếc. Sau khi hoàng thượng lớn tiếng, bầu không khí lại bắt đầu sôi nổi trở lại.
Tạ hoàng hậu rốt cuộc đã ăn no. Nàng nâng cằm quét mắt một lượt bốn phía xung quanh, cảm giác chỉ có một mình nàng không có bạn bè để cùng nhau nói chuyện phiếm uống rượu. Vì thế Tạ hoàng hậu cảm thấy rất ấm ức. Do nàng không vui vẻ nên không thấy thoải mái, mà đã không thoải mái thì nàng lập tức coi đây là cái cớ xin hoàng đế bệ hạ cho phép về nghỉ ngơi.
Hoàng đế bệ hạ bị Tôn quý phi ôm cứng lấy cánh tay, cực kỳ cao ngạo lạnh lùng lườm tiểu hoàng hậu, nhẹ nhàng gật đầu.
Tạ hoàng hậu cao hứng suýt nhảy dựng cả lên. Thế nhưng nàng vừa nghĩ tới bây giờ nàng vẫn còn đang ở ngay dưới mắt hoàng đế bệ hạ, vì vậy nàng đành tiếp tục diễn xuất một bộ dáng cho mọi người thấy nàng đang cực kỳ mệt mỏi. Phải đến khi hoàn toàn ra khỏi đại điện từ phía cửa hông, nàng mới thở dài một hơi, lập tức bắt đầu vui chơi nhảy nhót.
Nàng không biết khi mình vừa mới ra khỏi đại điện được một lúc, trên mặt hoàng đế bệ hạ tự dưng biến ảo đủ các loại biểu cảm như “ ta khó chịu”, “ta thấy phiền”, “ không thấy vui vẻ”, “ muốn giết người”, “ đều cút hết đi”. Quấn quanh toàn thân hắn giờ đây đều là hàn khí lạnh lẽo khiến cho tôn quý phi phải rùng mình ớn lạnh.
Mà nguyên nhân chính đó là —— Tĩnh Vương đi theo.
Hoàng đế bệ hạ cúi đầu nhấp một ngụm rượu, ngay lập tức trong đầu hắn lấp đầy hàng vạn chữ như tiểu hoàng hậu ngoại tình với tiểu vương gia phong lưu, hai người cắm sừng cho vị hoàng đế xui xẻo này để hắn cao thêm mấy mét – truyện ngôn tình ngọt ngào và ngược đãi.
Càng nghĩ càng thấy nghẹn khuất, càng nghẹn khuất hắn lại càng cảm thấy tư thế ngồi an ổn như thế này có gì đó sai sai. Thế là hắn vừa dùng sức hất Tôn Quý phi ra, sau đó đứng lên nói trẫm nhớ còn có việc phải làm, chư vị công thần cứ thoải mái tiếp tục, rồi hắn dứt khoát phất tay áo rời đi.
Đúng như suy nghĩ của hoàng đế xui xẻo, tiểu hoàng hậu ngoại tình và Tiểu vương gia phong lưu đã thuận lợi gặp được nhau.
Tiểu hoàng hậu ghé vào đầu tường nhìn tiểu vương gia, trong lòng khấp khởi mừng thầm nhưng trên mặt lại biểu lộ ý cười trên nỗi đau khổ của người khác nói:
- Nghe nói sau khi từ Nhuận Châu về đến nay ngươi bị cấm túc, còn có lệnh bắt buộc phải ở lại thư viện Lăng Vân, không có thánh chỉ thì không được vào kinh? Đáng đời, ai bảo ngươi bỏ ta mà đi!
Tĩnh Vương điện hạ vẻ mặt ai oán lườm nàng:
- Lương tâm của ngươi để đâu, hoàng thượng tại sao cấm túc ta? Còn không phải là vì ghen sao, giả sử nếu ta thật sự cùng ngươi trở về, chỉ sợ bây giờ ngươi muốn gặp ta thì chỉ có thể đến thiên lao thôi.
Vì thế hắn cố ý tránh đi trước khi nàng hồi cung, chính là vì không cho người khác hiềm nghi, cũng không muốn hoàng đế hiểu lầm.
Trong lòng Tạ Bích Sơ có chút chua chát, trừng mắt liếc hắn rồi chuyển chủ đề:
- Vậy hiện giờ ngươi sao lại được đến hành cung? Bệ hạ gọi ngươi tới làm gì?
- Hắn đã nói không có thành chỉ không cho phép ta vào kinh thành, rõ ràng hắn không muốn nhìn thấy ta, làm sao lại có thể gọi ta tới? Tĩnh Vương điện hạ bất đắc dĩ buông tay:
- Là thái hậu phái người gọi ta tới.
Tạ Bích Sơ nghe vậy lại cảm thấy nghi ngờ:
- Thái hậu gọi ngươi tới làm gì? Để ngươi tới nghỉ mát? Nhưng theo ta được biết ở thư viện Lăng Vân có cây xanh bao quanh, lại có rất nhiều con suối tô điểm thêm, có thể nói xứng đáng là nơi râm mát nhất ở kinh thành.
Dưới ánh sáng lờ mở trong đêm tối, vẻ mặt Cảnh Hoa dần trở nên lạnh lùng, bờ môi hắn lập tức cong lên có vẻ như đang giễu cợt, trào phúng, nhưng lại biến mất rất nhanh, sau đó hắn đặt ngón trỏ lên môi:
- Chuyện của đàn ông, ngươi không cần hỏi nhiều.
- Ha ha ha.
Tạ Bích Sơ trợn trắng mắt định phản bác lại hắn. Dù sao bây giờ hắn mới chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi vẫn còn chưa thể tính là đàn ông được. Thế nhưng nàng nhớ lại lúc ở Thanh Châu, phong cách làm việc của hắn rất chín chắn, tính toán cẩn thận, do đó nàng đột nhiên cảm thấy không cách nào nói lại được hắn.
Cảnh Hoan thấy nàng tự dưng không nói gì nữa, còn tưởng nàng tức giận, con ngươi xoay tròn lại, hỏi:
- Đúng rồi, vòng ngọc ta tặng, ngươi có thích không?
Tạ Bích Sơ lấy lại tinh thần, tức giận nói:
- Vì tránh hiềm nghi mà ngươi cố ý hồi kinh trước, thế tặng lễ không gây nghi ngờ sao? Còn cố ý tặng vào ngày ta hồi cung, hàm ý khó hiểu khiến người ta giận sôi!
-Oan uổng quá!
Ngay lập tức Tĩnh Vương điện hạ khiếu nại:
- Ta không có cách nào vào thành, dặn dò hạ nhân đưa đi, hạ nhân nói hắn tặng lễ vào ngày ngươi đến phủ tể tướng, thế nhưng phủ tể tướng nói ngươi đang nghỉ ngơi nên nhất định không thu lễ, cho nên chỉ có thể đưa vào ngày hôm sau. Việc này cũng tại ta, ngươi mau nhìn trên trời xem, khẳng định có tuyết bay.
Tạ Bích Sơ cười “hì hì”, trong lòng lại khẳng định là ý của cha nam thần, không kìm được, nghi hoặc hỏi:
- Cha ta luôn luôn khuyên ta phải giữ khoảng cách với ngươi, nhưng mà người đắc tội người bao giờ thế, ta hỏi cha ta nhưng người vẫn không nói cho ta biết.
Trong mắt Canh Hoan lóe lên ánh sáng kỳ dị, sau đó hắn ngẩng đầu ưỡn ngực nghiêm túc nói:
- Khẳng định là ghen ghét, người đẹp trai tài giỏi, văn võ song toàn giống như ta đây, luôn là mục tiêu ghen ghét của mọi người, huống chi ta trẻ hơn ông ấy nhiều...... Á! Ta sai rồi thật sự sai rồi, ngươi mau buông tay ra!
Tạ hoàng hậu buông tay đang véo hông hắn, trên ngón tay thấy thịt mềm mềm, liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi vừa nói cái gì đấy hả?
Tĩnh Vương điện hạ hít một hơi khí lạnh, sau đó nghiêm túc trả lời:
- Thấy ta ưu tú như vậy, ông khẳng định là sợ ta mang ngươi đi mất, ừm, dù sao bây giờ ngươi vẫn là hoàng hậu, nếu như bị ta hấp dẫn, cả hoàng gia và Tạ gia đều sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, ông đương nhiên không đồng ý để ta và ngươi có cơ hội gần gũi rồi. Không có cách, ai bảo toàn bộ các cô nương ở kinh thành này đều đã bị ta hấp dẫn cơ chứ.
Thấy vẻ mặt hớn hở của hắn, Tạ Bích Sơ trở lên lạnh nhạt. Mặc dù Cảnh Hoan có thể là nói lung tung, nhưng chưa chắc cha nam thần lại không có ý nghĩ này. Nàng mặc dù không muốn làm hoàng hậu thế nhưng chỉ cần một ngày nàng không xuất cung, nàng vẫn là hoàng hậu vẫn cần phải tuân thủ lễ tiết.
Chị dâu em chồng chính là loạn luân.
-Tại sao không nói gì nữa, ngươi cũng cảm thấy ta nói rất đúng phải không, có phải ngươi đã bị ta hấp dẫn?
Tĩnh Vương điện hạ dương dương đắc ý lại gần.
Tạ Bích Sơ đẩy khuôn mặt tuấn tú của hắn ra, sau đó thuần thục cho hắn một chữ:
- Bậy!
Khuôn mặt Tĩnh Vương điện hạ trở nên nghiêm túc:
- Thân là hoàng hậu của một quốc gia sao có thể nói dối?
Tạ Bích Sơ cao ngạo lạnh lẽo mà liếc mắt nhìn hắn:
- Thật có lỗi, thân là hoàng hậu ta thường xuyên cùng Bệ hạ sớm chiều ở chung cho nên tiêu chuẩn tương đối cao.
Nàng vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng răng rắc rất nhỏ, Tạ Bích Sơ lập tức nhìn sang, hai mắt tỏa ánh sáng, căn cứ vào việc đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không nàng tổng kết ra kinh nghiệm, lúc này rất có thể có người đang nghe trộm, lúc bị phát hiện bình thường sẽ có một con mèo kêu meo meo chạy qua cứu cánh cho người đó.
Đợi một chút, xông tới lại không phải con mèo, mà là một người.
Người đó tới bước thêm hai bước, sau đó giống như là đột nhiên phát hiện ra hai người bọn họ, kinh hãi dừng bước, tiếp đến lập tức lên tiếng nói:
- Chủ tử, nguyên lai người ở đây, người để nô tỳ tìm mãi.
Tạ Bích Sơ đưa trái tim nhỏ suýt bị rơi vỡ trở về chỗ cũ, sau khi thở dài một hơi nàng lại có chút thất vọng, tình tiết máu chó đâu, dựa vào kinh nghiệm rút ra từ việc đọc tiểu thuyết lại không dùng được?
Nhưng may mắn lúc nàng nói chuyện với Cảnh Hoan không bị người khác nghe thấy, nàng thật quá bất cẩn.
- Tình cờ gặp Tĩnh Vương cho nên nói chuyện đôi câu, ngươi sao lại tới đây?
Cẩm Đoạn đi tới đỡ tay nàng:
- Hoàng thượng tìm chủ tử, chủ tử một thân một mình sao lại chạy tới đây được, hành cung này không phải là nơi người quen thuộc, đèn đuốc lại ít, thực sự quá tối.
Tạ Bích Sơ vỗ trán, ngăn nàng tiếp tục lải nhải:
- Bệ hạ tìm ta, vậy chúng ta nhanh nhanh về thôi.
Không ngờ sau khi nàng về đến tẩm cung, Cẩm Trù nói hoàng đế bệ hạ chờ nàng không nổi nữa nên đi trước, bảo nàng đừng chạy loạn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Tạ hoàng hậu bĩu môi nhưng nàng hoàn toàn không biết, sau khi hoàng thượng rời đi thì ở nơi tối tăm mà nàng vừa đứng thình lình xuất hiện một người, bất ngờ hơn đó chính là hoàng đế bệ hạ.
Tĩnh Vương thấy hoàng đế đột nhiên xuất hiện thì không ngạc nhiên chút nào, chậm rãi hướng chắp tay cúi chào:
- Bái kiến hoàng thượng.
Hình tượng Tĩnh Vương lúc này khác hoàn toàn với vẻ cao ngạo lạnh lùng khi gặp hoàng đế ở trước mặt người khác. Hắn không giảo hoạt, lém lỉnh như ở trước mặt thái hậu, không ngạo nghễ như khi ở trước mặt các vị quan lại, cũng không giống với tất cả các bộ dáng khác mà Tạ Bích Sơ đã gặp qua trước đây, hắn cứ đủng đỉnh đứng ở nơi đó, có vẻ như hờ hững không quan tâm bất cứ việc gì, nhưng trong bóng tối lại lộ ra nguy hiểm vô hình.
Mà hoàng đế bệ hạ đứng trước mặt hắn không thua kém là bao. Hoàng đế vốn đạm mạc xa cách bây giờ lại càng cảm thấy rét lạnh, dưới ánh sáng leo lắt lờ mờ, đôi mắt trở nên thâm thúy tỏa ra ý lạnh thấu xương như vực sâu không đáy.