"Nhưng,…" Tạ Bích Sơ trù trừ một lát, vẫn là nhịn không được ngập ngừng mở miệng hỏi: "Thương thế của ngươi sao rồi?"
Động tác trên tay Cảnh Hoan dừng lại, tiếp đó làm như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu, nói: "Đã nhiều ngày như vậy, ngươi cho rằng ta uống thuốc chơi chắc? Ta đây là nam nhân thân thể cường tráng, loại tiểu cô nương yếu ớt như ngươi sao có thể so sánh được?"
Tiểu cô nương yếu ớt âm thầm yên tâm, sau đó lập tức nghiêng người, quen thuộc che trán: "Ôi tướng công, người ta đau đầu quá, muốn ăn Túy đại hà1."
Vỗ ngực tỏ vẻ cường tráng Tĩnh Vương Điện hạ: "......"
Nằm trên giường hai ngày, thân thể nhanh chóng khôi phục, cuối cùng Tạ tiểu cô nương nằm không nổi nữa, quấn Cảnh Hoan cả nửa ngày, rốt cuộc được cho phép, nàng lập tức vui mừng nhảy xuống đất, nhảy nhót vui vẻ trong sân.
Tĩnh Vương Điện hạ không thể không kêu với theo sau suốt cả ngày: "Trời ơi Vương đại thẩm sát vách mới trồng giúp hạt giống rau ở góc đó, ngươi đừng đạp chỗ đó, nè nè, bên kia sẽ đặt một cái chuồng gà ngay, ngươi tránh xa chỗ đó ra đi, này, đó là hoa của cây trúc đào2, có độc, ngươi ném đi nhanh lên!......"
Tĩnh Vương Điện hạ cuối cùng nhịn không được vừa lôi vừa kéo Tạ tiểu cô nương vào trong nhà thả lên trên cái ghế lung lay xiêu vẹo, đen mặt cảnh cáo: "Ngươi ngồi yên cho ta, không cho phép nhúc nhích!"
Tạ cô nương lập tức ngồi ngay ngắn lại, gương mặt nghiêm túc, chớp mắt to làm nũng: "Ừ."
Tĩnh Vương Điện hạ thật sự là cực kỳ bất đắc dĩ: "Cũng không phải là không cho ngươi đi ra ngoài, nhưng bây giờ thân thể ngươi không khỏe, người trong thôn này cũng không phải đều là người tốt, hơn nữa chưa quen cuộc sống nơi đây, nếu như ngươi bị bắt đi ta sẽ không tìm được ngươi, chờ mấy ngày nữa khi chúng ta ở đây yên ổn lại ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài có được hay không?"
Vừa nghe thấy hắn nói như vậy, Tạ cô nương cũng bất đắc dĩ nói: "Ta cũng chỉ muốn gặp mặt cám ơn ông cụ cứu chúng ta ngày đó mà thôi, người ta vớt chúng ta từ trong nước lên còn mang về trong thôn, coi như là đã cứu mạng chúng ta, ta muốn nói câu cảm ơn cũng không phải là yêu cầu quá đáng đúng không? Huống chi," nàng dừng một chút, không biết vì sao giọng nói đột nhiên trở nên nghèn nghẹn, "Chờ chúng ta yên ổn lại, chẳng lẽ ngươi còn chuẩn bị lại đây lâu dài? Chúng ta một là Hoàng hậu, một là Vương Gia......"
Cảnh Hoan cũng im lặng lại, hắn đứng trước mặt nàng, cúi mắt nhìn đỉnh đầu nàng, màu tóc nàng đen bóng, từ nhỏ nuông chiều tạo thành chất tóc mượt mà và sáng ngời, thế nhưng sau nhiều ngày đi đường vất vả, một đầu tóc đen rõ ràng đã bắt đầu hơi khô vàng, đỉnh đầu có tóc tơ mới nhô ra, mảnh mai mềm mại, rất đáng yêu.
Ngón tay hắn giật giật, dường như muốn sờ một cái, nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm.
Đến lúc hắn mở miệng thì giọng hơi khàn khàn, không còn trong sáng như bình thường nữa: "Có chuyện ta không muốn nói cho ngươi biết, nhưng ngươi nên biết, người cứu chúng ta kia, cả nhà bọn họ chuyển đến trấn trên sống, dùng bông tai của ngươi để trả tiền. Hắn chỉ mang chúng ta lên bờ mà thôi, người thật sự chứa chấp chúng ta là Triệu Tam Giang."
Triệu Tam Giang chính là người đàn ông khỏe mạnh ngày đó.
Tạ Bích Sơ sửng sốt một lát, sau đó lập tức hiểu ý của hắn, sau đó cũng hiểu rõ hết rất nhiều chi tiết trong mấy ngày nay.diễn&đàn)Lê#quý@đôn_Hijushima
Chắc hẳn bởi vì nàng ra tay quá xa hoa, trong lúc tình thế cấp bách cho hoa tai rất quý giá đó, cho nên ông cụ vớt bọn họ từ trong nước ra thấy tiền sáng mắt, trực tiếp tìm tòi hết những thứ đáng giá trên người bọn họ, sau đó ném bọn họ ở bên bờ mặc cho số phận, kết quả được Triệu Tam Giang thu nhận giúp đỡ.
(*chỗ này hình như bị thiếu, theo Hi hiểu thì là sau khi bị Cảnh Hoan bị khúc gỗ đập trúng, Tạ Bích Sơ ngất xỉu thì bị trôi theo dòng nước tới vùng này, được một ông cụ vớt lên, Tạ Bích Sơ có tỉnh lại đưa một đôi bông tai nhờ ông ta cứu giúp nhưng ông ta thấy tiền sáng mắt, lấy hết thứ đáng giá trên người hai người rồi vứt đó mặc kệ, sau đó hai người được Triệu Tam Giang cứu và cho ở chỗ này => Tất cả đều là suy đoán thôi nghen Mn tạm chấp nhận vậy)
Khó trách bọn họ chỉ có thể ở trong cái nhà rách rưới bỏ hoang của thôn như thế này, mà không phải đến thẳng trấn trên tìm chỗ ở lại, khó trách hắn phải sửa lưới cá để đi đánh cá cùng với thôn dân, thì ra không phải bởi vì hắn muốn như vậy, mà đều là bởi vì, bọn họ không có tiền.
Tạ Bích Sơ há há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, nói gì bây giờ?
Ngay trước đó nàng vẫn còn đang hả hê đắc ý vì cuối cùng cũng có thể cứu được mạng của hai người, nhưng ngay sau đó thực tế lại cho nàng một cái tát.
Lòng người khó dò.
Trước đây không phải nàng không biết, tuy nhiên chưa hề có lúc nào giống như bây giờ, hiểu sâu như vậy.
Nàng im lặng thật lâu, đến khi hắn sắp không nhịn được mở miệng an ủi nàng, thì nàng ngẩng đầu cười với hắn, nói: "Ta biết nấu cơm, ta cũng biết sửa lưới cá, về sau giao những chuyện này cho ta đi."
Cảnh Hoan thở dài, giơ tay lên đặt ở trên vai nàng, thấy nàng không có bỏ ra, thì tiếp đó nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực: "Không cần, ngươi không cần làm gì cả, còn có ta đây."
Còn có ta đây.
Đây vốn nên là lời âu yến êm tai, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, tràn đầy đều là trách nhiệm.
Nàng dựa vào hắn, trong lòng lại vô cùng phức tạp.
Không muốn nghĩ đến Hoàng cung nơi Kinh thành xa xôi, cũng không muốn nghĩ đến bản thân mất tích sẽ khiến phụ thân sốt ruột đến cỡ nào, lại càng không muốn suy nghĩ, tại sao hắn không đi đến nha môn ở trấn trên báo tin tức của hai người để phụ thân có thể nhanh chóng tới đón người.
Nàng chỉ là đang suy nghĩ, phóng túng bản thân một chút đi, dù là sau đó, nhốt nàng ở thâm cung suốt đời, dù là cả đời này, nàng cũng sẽ không thể đến gần hắn như thế này nữa, nhưng có thể một mình trải qua cuộc sống với hắn, đã đủ để chiếu sáng cuộc sống sau này của nàng.
Họ đã trải qua gian khổ sống chết, sau đó lại trải qua cuộc sống yên tĩnh, cho dù hắn đối với nàng không có tình yêu như nàng mong đợi, nàng vẫn không tiếc nuối.
Nàng chui vào trong lòng hắn, lặng lẽ rơi lệ, giọng nói phát ra lại mang theo ý cười dí dỏm: "Sao có thể để tướng công bận rộn một mình được, mặc dù thân thể thiếp yếu đuối, nhưng vẫn có thể làm những chuyện nhỏ nhặt này, huống chi nam nhân làm chủ bên ngoài nữ nhân làm chủ trong nhà, tướng công cần gì phải giành việc với thiếp chứ?"
Cảnh Hoan nghe vậy cũng cúi đầu nở nụ cười: "Nương tử nói có lý, theo ý nàng là được."
Ta gọi ngươi: Tướng công.
Ngươi gọi ta: Nương tử.
Cho dù là giả, ta cũng vui vẻ chịu đựng.
(
Chú thích:
1 Túy đại hà (醉大虾): Tôm say rượu (Dùng loại rượu của Thiệu Hưng để ngâm tôm khi tôm còn sống để cho nó ngấm rượu)
2 Trúc đào/giáp trúc đào (夹竹桃): Là một loại cây có thể dùng làm thuốc nhưng tất cả các bộ phận của nó đều chứa nhiều chất độc nên việc điều trị phải theo đơn và sự chỉ định của bác sĩ chuyên khoa.