"Rầm rầm rầm ——" Một trận gõ cửa kịch liệt làm Tạ Bích Sơ giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng mê mang mở mắt quan sát bốn phía, bày trí xa lạ khiến nàng không rõ bản thân đang ở chỗ nào.
Ngoài cửa văng vẳng truyền đến tiếng kêu la to lớn của nam nhân: "Kim công tử, ngươi có ở nhà không?"
Tạ Bích Sơ vùng vẫy ngồi dậy, hai chân dẫm trên mặt đất, mới vừa đứng thẳng người, trước mắt đã biến thành màu đen, nàng vội vàng đỡ lấy cái bàn bên cạnh mới miễn cưỡng giữ vững thân thể được, mất một lúc lâu cảm giác chóng mặt mới hết.
Tiếng kêu la ở bên ngoài vẫn tiếp tục, Tạ Bích Sơ nhìn thấy trên cái ghế bên cạnh giường có đặt y phục của mình, liền lấy đến mặc vào, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Sân nhỏ chật hẹp trống rỗng, đất đai còn có dấu vết mới vừa di chuyển, rêu xanh vẫn còn trên góc tường, rất rõ ràng đây là một khu nhà đã lâu không dùng mới vừa được chỉnh đốn lại.
Cửa nhà vẫn còn đang bị gõ, Tạ Bích Sơ hơi do dự, vẫn tiến lên mở cửa ra.
"Kim công tử, ngươi —— a, Kim phu nhân, ngươi tỉnh rồi!"
Người tới rất xứng đôi với giọng nói của hắn, đều hết sức cục mịch, vóc người vô cùng khỏe mạnh, mặt mũi thật thà, màu da ngăm đen, đôi tay thô ráp, rõ ràng cho thấy là người quen với việc lao động nặng nhọc, mặc trên người xiêm y bằng vải thô, tản ra mùi cá nồng nặc, chắc hẳn là ngư dân.
Trong nháy mắt, trí nhớ như thủy triều ùa về trong nàng, giẫm hụt rơi xuống từ trên vách núi, dựa vào thân cây bị đẩy theo dòng nước, bị ném lên đỉnh sóng sau đó khúc cây tròn đập xuống, sau đó...... là ngày tháng dài dằng dặc không nhìn thấy cuối không nhìn thấy hy vọng......
"Cảnh Hoan......" Nàng cúi đầu nỉ non, giọng nói đã lâu chưa sử dụng khàn khàn gần như không phát ra được âm thanh nào, tay chân vốn không có hơi sức dường như hoàn toàn cứng ngắc, nhưng dù vậy, trong phút chốc nàng lại bộc phát ra sức lực kinh người, nàng níu chặt lấy y phục của người đàn ông trước mắt, từng chữ từng chữ ép hỏi: "Cảnh Hoan đâu rồi, chính là nam tử đi chung với ta kia, hắn, hắn ở đâu?!"
Chấp niệm làm cho nàng hoàn toàn không nghe thấy lời mà hán tử* đã nói trước đó. (*người đàn ông)
Hán tử cao lớn đó rõ ràng bị nàng dọa sợ, lắp bắp nói: "Kim công tử hắn......"
"Ta ở đây." Một giọng nói trong trẻo truyền tới từ bên cạnh.
Tạ Bích Sơ không tự chủ được buông lỏng tay, nhưng không dám quay đầu lại xác nhận chủ nhân của giọng nói kia, thật sự rất sợ, sống hai đời rồi, chưa từng sợ đến như vậy.
Nàng không dám làm một cử động nhỏ nào, người kia lại trực tiếp đi tới, sau đó vươn cánh tay ôm chặt bả vai nàng, tay kia ôm lấy khuỷu chân của nàng, trực tiếp bế nàng lên.
"Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi," Hắn cười đến mặt mày cong cong, tươi đẹp như sức sống mùa xuân: "Nương tử ——"
Nàng rốt cuộc ngẩng lên nhìn về phía hắn, sợ run một lúc lâu, sau đó từ từ cong môi nở nụ cười, hai mắt lại không ngừng tràn ra nước mắt.
Hán tử to con đứng bên cạnh tò mò đi tới gần, hỏi: "Kim công tử, nương tử nhà ngươi có vẻ rất nhỏ, con dâu nuôi từ bé sao?"
Hai câu này thật sự có quan hệ nhân quả được à?
Cảnh Hoan cúi đầu nhìn Tạ Bích Sơ đang rơi lệ, dứt khoát gật đầu một cái: "Đúng!"
Vẻ mặt của hán tử to con đầy hâm mộ, lầu bầu nói: "Khó trách tình cảm sâu đậm như vậy."
Thân xác này của Tạ cô nương đúng là không xài được, khóc một trận lại có thể khóc đến hôn mê, chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, xác định Cảnh Hoan đã không có việc gì, lập tức khôi phục diện mạo thật sự.
Ví dụ như bây giờ ngồi trên giường đá lông nheo với Tĩnh Vương Điện hạ đang luống cuống tay chân vá lưới đánh cá: "Tướng công, người ta khát, muốn uống nước ~"
Tĩnh Vương Điện hạ bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, đứng dậy đi rót nước cho nàng, đồng thời ngoài miệng lại không chịu tha cho người ta: "Ta tưởng rằng đầu ngươi đã hết bệnh, thì ra là chuyển đến trên đùi ngươi mất rồi."
Tạ tiểu cô nương không cảm thấy hổ thẹn ngược lại còn cho rằng đây là quang vinh, không thèm để ý chút nào nói: "Không chỉ có chuyển dời đến trên đùi, còn chuyển dời đến trên tay, tay ta không thể động được nữa, ngươi đút ta uống nước."
Tĩnh Vương Điện hạ:......
Ta nói sai, bệnh trong đầu ngươi không phải bị dời đi mà là khuếch tán ra!
Bởi vì Tạ Bích Sơ hôn mê mấy ngày, mời đại phu trấn trên đến xem, nói là đụng vào đầu, trong đầu có máu bầm cho nên mới vẫn ngủ mê không tỉnh, bây giờ cuối cùng Tạ Bích Sơ cũng tỉnh, sau khi hiểu rõ tình huống thì bắt đầu được dịp làm tới, cậy vào việc bản thân bị "đụng hư đầu", sai bảo Tĩnh Vương Điện hạ đủ việc.
Đương nhiên Tĩnh Vương Điện hạ khoan dung rộng lượng sẽ không so đo những thứ này với một tiểu cô nương "đầu óc có bệnh", cực kỳ nghe lời đút nước vào miệng nàng.
Đút xong tiếp tục ngồi xuống vá lưới đánh cá.
Tạ Bích Sơ: "...... Ngươi thế này là thật sự định đi ra bờ sông đánh cá cùng với thôn dân?"
Lần đầu tiên nghe nói chuyện này, Tạ Bích Sơ cực kỳ sợ hãi, hoàn toàn không dám tin tưởng, cho đến khi Cảnh Hoan xin được một tấm lưới đánh cá rách tung tóe không biết của nhà nào chuẩn bị vá lại dùng tiếp, Tạ Bích Sơ vẫn không thể tin được.
Đầu nàng bị đụng hư là giả, đầu Tĩnh Vương điện hạ mới thật sự đụng hư phải không?
"Đương nhiên là phải đi rồi, ai bảo chúng ta là tiểu phu thê vội vàng bỏ trốn nhưng sau đó gặp phải giặc cướp bị cướp sạch lộ phí, trên người không còn đồng nào lưu lạc đến chỗ này chứ, hơn nữa nương tử nhà ta bị đụng hư đầu, thân thể lại mềm yếu không làm được việc nặng, cuộc sống cả nhà đè lên người một thư sinh nho nhã yếu ớt vai không thể gánh tay không thể xách, thân là người đứng đầu một nhà như ta sao có thể không gánh vác lên trách nhiệm nặng nề là nuôi gia đình được chứ!"
Tạ Bích Sơ: (∮_∮)
Tĩnh Vương Điện hạ đạt điểm cao nhất khoản viết văn tự sự rồi đó.