Nàng khẽ che miệng thơm, cười đến ngượng ngùng lại nghịch ngợm, đáy lòng lại đang thầm hận, mặc dù vẫn luôn bị Tôn Quý phi áp chế, thời gian có thể chân chính chung đụng vơi Hoàng thượng cũng không nhiều, nhưng mà nói thế nào thì cũng đã vào cung lâu như vậy, nàng lại yêu thương Hoàng thượng đã lâu, làm sao có thể còn đoán không ra tính tình Hoàng thượng?
Tính tình vị Vạn tuế gia nhà mình này, trong ngày thường dường như đối với ai cũng là một bộ dạng lạnh nhạt lạnh nhạt, tuy nói thỉnh thoảng hứng thú lên thì vẻ mặt cũng rất là vui vẻ ôn hòa, nhưng trên thực tế thì cái gì cũng chưa để vào trong lòng, nếu như hắn để trong lòng, vậy thì trên mặt sẽ càng lạnh lùng.
Nghe thử xem hắn mới vừa nói gì, nhìn cung nữ kia quen mắt, lúc trước chính miệng sai người ta vớt Chu Tĩnh Tuệ từ Hoán Y Cục này ra thả vào Tàng Thư Lâu, lúc này mới mấy ngày mà lại chỉ nói là nhìn quen mắt, ai tin đây? Quay đầu lại bày ra sắc mặt tốt đối với bản thân, không chừng trong lòng vẫn đang nhớ tới Chu Tĩnh Tuệ đó.
Còn có tiện tỳ Chu Tĩnh Tuệ này, lúc trước rõ ràng đã sai người hạ chức của nàng ta, để tối nay nàng ta đừng đến đây phục vụ, ai biết ngay sau đó cung nữ trong phòng trà nước lại bị sốt, theo sát nàng ta liền nhận chức, nói trong đó không có nàng ta động tay chân thì ai tin?
Cố ý đến trước mặt Hoàng thượng lộ mặt một lần, cho rằng có Hoàng thượng thì bản thân không dám động nàng ta? Ngây thơ!
Đức Phi nắm chặt cái khăn, trong lòng hạ quyết tâm ngày mai phải dạy dỗ Chu Tĩnh Tuệ một trận cho thật tốt, đồng thời trong lúc suy nghĩ lại nhu tình tựa thủy mà phục vụ Cảnh Diệp đại gia.d,đ#lê3"q$d
Ngày hôm sau lúc Đức Phi đến cung Trường Hoa thỉnh an, Tạ Bích Sơ đã chờ lâu rồi, tất nhiên người mà nàng chờ không phải là Đức Phi mà là Chu Tĩnh Tuệ, vì vậy Đức Phi thành người duy nhất trong tứ Phi may mắn được bước vào cung Trường Hoa.
Đức Phi trực tiếp đứng bên ngoài cung Trường Hoa ngốc luôn đó có được không, sửng sốt thật lâu mới thấp thỏm bất an theo sát Cẩm Lạc đi vào, trong lòng không ngừng suy nghĩ xem hành động này của Hoàng hậu rốt cuộc là có ý gì, bây giờ nàng cũng không dám tiếp tục xem thường Hoàng hậu, tối thiểu xế chiều mỗi ngày Hoàng thượng đều sẽ đến cung Trường Hoa.
Ngày thứ nhất sau khi Thục phi đến, ngày hôm sau Hiền phi đến thỉnh an sau khi thị tẩm, ngày thứ ba Hiền phi và Huệ phi đều đến, ngày thứ tư nàng đến, cho nên, rốt cuộc là Hoàng hậu có ý gì?
Chờ đến chính điện, Đức Phi bị đôi mắt lóe sáng của Hoàng hậu nương nương ngồi ở phía trên này nhìn đến mức run rẩy một trận, vội vàng tuân thủ lễ nghi mà hành đại lễ tiêu chuẩn nhất, "Thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi." Tạ Bích Sơ ngồi thẳng người, khổ cực duy trì dáng vẻ mà Hoàng hậu nương nương nên có của mình, "Ngồi."
Đức Phi lại tạ ơn, sau đó ngồi nửa ghế, kính cẩn chờ Hoàng hậu nói chuyện.
Nàng ta khép ánh mắt lại, nên tất nhiên cũng không thấy được một đôi mắt giống như ra-đa của Tạ Bích Sơ quét hình hai cung nữ sau lưng nàng ta:
Cuối cùng thì người nào là Chu Tĩnh Tuệ vậy chứ, dáng dấp của hai người này có vẻ như cũng không phải cực kỳ quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành mà, nữ chính có dung mạo không xuất chúng như thế này rốt cuộc là nhờ vào cái gì mà có thể lấy xuống đóa cao (xà) lĩnh (tinh) chi (bệnh) hoa như Cảnh Diệp vậy1? Căn bản là không khoa học đó có được không, hay là nói, Cảnh Diệp chính là nam nhân tốt có thể xuyên thấu qua hiện tượng để nhìn rõ bản chất, phát hiện vẻ đẹp bên trong của phái nữ đã tuyệt chủng trong truyền thuyết?
Đột nhiên cảm thấy cái thế giới xem mặt này có người cứu vớt rồi.đơ^le*qyúy)don
Một lúc lâu mà nàng vẫn không nói lời nào, trong lòng Đức Phi càng lúc càng cảm thấy thấp thỏm, đứng ngồi không yên trong một lát, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng: "Không biết gần đây thân thể nương nương có tốt không?"
Tạ Bích Sơ phục hồi tinh thần lại, ho nhẹ một tiếng nói: "Làm phiền ngươi nhớ mong, tuy là đã tốt hơn một chút, cũng vẫn phải điều dưỡng mỗi ngày thôi." Ngừng một chút lại nói, "Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, cũng chỉ là thường ngày Hoàng thượng từng nói với ta trong tứ Phi thì ngươi là người ôn nhu hiền thục nhất, vậy nên ta không nhịn được muốn nhìn xem ngươi nhiều một cái thôi."
Khóe miệng Đức Phi giật giật, không biết nói cái gì cho phải, nếu là người khác nói như vậy, nàng sẽ cảm thấy là kẻ đó đang ăn dấm uống chua2 nên mới đứng trước mặt mình mà khoe khoang thánh sủng, nhưng Hoàng hậu này đơn giản không có đầu óc, vậy thì khẳng định chỉ là bởi vì tò mò.
Tạ Bích Sơ thấy nàng không lên tiếng, suy nghĩ lại một chút, không thấy mình nói sai chỗ nào, vì vậy yên lòng tiếp tục nói: "Còn nữa, nghe nói trước đó vài ngày ngươi điều cung nữ từ Tàng Thư Lâu đến cung Phúc Tường, có chuyện này không?"
Đức Phi giật mình cảnh giác, Hoàng hậu đột nhiên hỏi Chu Tĩnh Tuệ là có ý gì, trong lòng nàng thầm suy nghĩ thật nhanh, ngay sau đó lập tức hiểu rõ ra, không nhịn được cảm thấy hơi khinh thường và thương hại đối với Hoàng hậu, trước đó còn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ không ăn dấm uống chua, không nghĩ rằng lại đoán sai, đến cùng thì Hoàng hậu vẫn là đang để ý Chu Tĩnh Tuệ, chỉ là không biết là muốn hủy Chu Tĩnh Tuệ, hay là muốn giữ Chu Tĩnh Tuệ lại để lấy lòng Hoàng thượng đây.
Nàng hơi suy nghĩ một chút, trái lại bày ra dáng vẻ đúng lí hợp tình nói: "Hồi nương nương, đúng là có chuyện này, chỉ là nàng ta dù sao cũng xuất thân từ Hoán Y Cục, còn chưa có học tốt quy củ, hôm qua vô ý đụng phải Hoàng thượng, nô tì đã phái người dạy nàng ‘học quy củ’ rồi."
Nếu như Hoàng hậu muốn hủy Chu Tĩnh Tuệ, vậy thì cách nói này của nàng vừa đúng hợp ý Hoàng hậu, nếu như Hoàng hậu muốn bảo vệ Chu Tĩnh Tuệ, vậy cũng không có việc gì, ai bảo Chu Tĩnh Tuệ đụng phải Hoàng thượng chứ, hơn nữa mặc kệ trong lòng Hoàng thượng đối với Chu Tĩnh Tuệ là như thế nào, đến cùng thì trên mặt cũng là lạnh nhạt với nàng ta, xem như là mình đang làm theo ý tứ trên mặt của Hoàng thượng, dạy dỗ quy củ cho Chu Tĩnh Tuệ thật tốt, chắc hẳn Hoàng hậu cũng tìm không ra lỗi gì.
Chú thích:
1 xà tinh bệnh [Shéjīngbìng] có phát âm khá giống [Shénjīngbìng]: bệnh thần kinh, xuất phát từ video “Vạn vạn không ngờ tới”, cho nên cụm ‘bệnh xà tinh’ được dùng như tiếng lóng chỉ người bị bệnh thần kinh.
2 ăn dấm uống chua: ghen.