Ánh mắt Cảnh Diệp vừa động, bút lông trên tay không ngừng vẽ, trong miệng phát ra âm thanh lạnh nhạt không rõ âm vị: "Hả?"
Quả nhiên vừa nhắc tới Hoàng hậu hắn liền có phản ứng. Trong tâm Chu Tĩnh Tuệ nổi lên ghen ghét, nhưng lại không thể không tiếp tục thảo luận đến Hoàng hậu nương nương, dù sao đề tài chung của nàng và Hoàng đế bệ hạ cũng chỉ có cái này.
Tuy nhiên, vì đề tài đó đã được thảo luận, cũng coi như là cho Hoàng đế bệ hạ biết được Tâm tỷ tỷ tốt hơn, ai bảo Hoàng hậu nhất định chọc cho hoàng thượng không vui, còn để cho tiểu nữ quan như nàng đến giảng hòa, Hoàng hậu nương nương không cần cám ơn.
Đầu óc Chu Tĩnh Tuệ mơ màng, suy nghĩ một chút và ngay lập lức nói: "Nô tỳ từng ở Trường Hoa cung phục vụ qua mấy ngày này, mặc dù Hoàng hậu nương nương không câu nệ tiểu tiết, nhưng mà trong hoàn cảnh chung lại hết sức nghiêm cẩn quy cũ, không chút nào đi quá giới hạn trong quốc sự của tiền triều, chưa bao giờ nô tỳ ở Trường Hoa cung nghe nói Hoàng hậu nương nương đàm luận qua quốc sự, cho nên cử chỉ kiêng dè Hoàng hậu nương nương lần này là thật lòng, Hoàng thượng nên hài lòng với Minh Lý quốc mẫu, tại sao phải phiền lòng như thế?"
Cảnh Diệp vừa làm như không để ý nghe, vừa nhìn chữ "Tĩnh" khổng lồ trước mắt, trên mặt có chút bí hiểm, chỉ nghe hắn từ từ nói: "Nàng ấy là quốc mẫu, trẫm tự nhiên vui mừng."
Nhưng vì nàng là nương tử của hắn, mà còn xa cách như vậy, làm sao hắn vui mừng đây?
Trong quá khứ, nàng ấy còn đơn thuần như trẻ con, hắn cảm thấy nàng không chút tâm cơ nào, ngay cả khi sống tại hậu cung này đều dựa vào sự che chở của hắn. Làm sao một người như vậy có thể trở thành một quốc mẫu trong thiên hạ, thống lĩnh hậu cung cho hắn? Cho nên hắn chỉ coi mình chăm sóc một người muội muội mà thôi.
Nhưng khi những gì hắn làm khiến nàng thay đổi và phải lớn lên, thế nhưng hắn lại hối hận, bởi vì sau khi nàng thay đổi là một chuyện, chính là đề phòng hắn! Hơn nữa, hắn mất đi người duy nhất trong hậu cung này, người thật sự quan tâm hắn.
Hắn không phải không hối hận, nhưng hối hận thì có ích lợi gì đâu, dù sao hắn bắt đầu nghĩ biện pháp bù đắp, nhưng cũng không bù được vì nàng hết sức kháng cự, đề phòng.
Sau ngày cãi vả hôm đó, nàng ấy lấy cớ không quan hệ, trắng trợn né tránh hắn, giờ phút này hắn hối hận vì sao ngày đó dưới cơn nóng giận đâm thủng tần kia bằng hai ngón tay, hắn quả thật mất khống chết, mà không rõ nguyên nhân...
Một cái tên lặng lẽ hiện lên ở trong đầu của hắn.
Cảnh Hoan.
Bởi vì từ nhỏ hắn đã như thế này, rất nhiều người, rất nhiều việc, cùng tới cùng đi, đều là vì hắn.
Đang suy nghĩ, đột nhiên Lý Lộc đi vào nhỏ giọng: "Hoàng thượng."
Cảnh Diệp phất tay một cái cho Chu Tĩnh Tuệ đi ra ngoài, lúc này Lý Lộc mới nói: "Bên Thái hậu nương nương đã cho người đi mời Tĩnh Vương tới đây, nói là đã lâu không gặp thật nhớ nhung, còn nói hi vọng Hoàng thượng có thể tha thứ cho Tĩnh Vương một lần."
Mặt Cảnh Diệp không thay đổi nghe hắn nói, khóe miệng dần dần nhếch lên đường cong châm chọc: "Người đã đi?"
Nghe giọng nói Hoàng đế tối tăm, thân thể Lý Lộc càng cúi xuống thấp: "Quả thật đã lên đường."
"A, tha thứ một lần, ngược lại trẫm cũng muốn bà tha thứ cho trẫm một hai lần, đã phái người đi ra khỏi cung vậy mà bây giờ mới báo với trẫm, chắc đã quen với việc tự làm theo ý mình, bà ta cảm thấy trẫm không dám động vào bà ta sao?"
Mặt trời đã ngã về tây, ánh mặt trời sáng lạn bị rạng mây trên cao nhuôm thành màu đỏ, ánh sáng từ ngoài cửa sổ xuyên qua chiếu vào bạch ngọc bội hắn đang đeo bên hông, tạo ra cầu vồng bảy màu, hắn nhìn rõ ràng hình dáng khuôn mặt giấu bên trong mảnh tối ngọc bội, chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi, thâm trầm như đáy cốc, rét lạnh như hàn băng, không một tia ấm áp.
"Phàm là cảm thấy trẫm không nghe lời, liền triệu kiến hắn, bao nhiêu năm bà vẫn còn dùng chiêu này dùng, lại không chút tiến bộ nào, mẫu hậu đơn thuần như vậy, làm sao trẫm để cho nàng thất vọng được?" Một bên hắn nói xong, lại cúi đầu nở nụ cười: "Lý Lộc, ngươi cứ nói đi?"
Lý Lộc run rẩy quỳ xuống, toàn thân cơ hồ cũng dính trên đất, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Hành cung cách Kinh Thành có chút xa, nếu cho ngựa chạy một đường đến chỗ Tĩnh Vương, cũng năm ngày sau mới tới.
Mà năm ngày này, cả hành cung cũng biết, Hoàng hậu nương nương thất sủng rồi, bởi vì từ bây giờ cho đến bắt đầu ngày hôm sau, Hoàng đế bệ hạ hết sức hứng thú với cái gọi là đi cùng "tiểu lão bà".
Dưới tình huống bình thường thời gian làm việc là buổi sáng của Hoàng đế bệ hạ, sau đó buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, buổi tối là đặc biệt cùng tiểu lão bà vui vẻ, thời gian phân rõ vô cùng, nhưng chỉ cần có chút cầu tiến Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ tiếp tục công việc vào buổi chiều, Cảnh Diệp chính là như vậy.
Tuy nhiên, sau khi đến hành cung, thì việc làm bắt đầu khác thường.
Bình thường, buổi sáng công việc là không sai, nhưng tới giờ cơm trưa, Hoàng đế bệ hạ liền ném công việc qua một bên, bắt đầu tìm tiểu lão bà cũng nhau ăn cơm, cơm nước xong tiếp tục cùng tiểu lão bà cùng nhau vui vẻ, buổi tối cũng không ngoại lệ, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, lòng vòng như vậy.
Lần này đi dạo tổng cộng có sáu tiểu lão bà, Tôn quý phi, Huệ phi, Hiền phi, còn có một tần hai quý nhân, Hoàng đế thay phiên triệu hạnh các nàng, nhưng cũng không lần nào nhắc đến Hoàng Hậu nương nương, không nói buổi tối hầu hạ, ban ngày thấy một mặt cũng không có, căn bản là giống như quên Hoàng hậu "lương lương" mất biệt.
Hậu quả của xúc phạm Hoàng đế quá nổi bật, tất cả mọi người đã đồng tình với nhiều loại thái độ khinh thường khác nhau, Tạ Bích Sơ cũng buồn, rõ ràng là bị biếm vào lãnh cung rồi, nhưng vì sao vẫn nóng hầm hập cho tóc như vậy, chậu nước đá căn bản là vô ích, rất nhớ máy điều hòa không khí a a a!
Càng làm cho nàng không tinh thần chính là, lần này nghỉ hè "Nam Thần" cha bị Hoàng đế bệ hạ cho ở lại kinh thành trấn áp bọn phản nghịch Tôn thị rồi, cho nên hắn cùng đi theo hành cung rốt cuộc là vì sao à?
Đang phiền não các loại, một tin tức khiến cho tâm trí của nàng rõ ràng: Cảnh Hoan đến.
Tạ Bích Sơ che tim, rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là "nai con chạy loạn", trước kia nàng cảm thấy từ ngữ hết sức là kiểu cách, hôm nay thấy thõa đáng chỉ là, nàng dùng sức cắn môi, dùng quá sức mới đè xuống ý niệm mình muốn lập tức được gặp hắn.
Coi như cũng qua hơn hai tháng không thấy, nhưng nàng lại cảm thấy tựa như có lẽ đã qua cực kỳ lâu, lâu đến lòng của nàng hình như cũng dần dần già nua.
Bình sanh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, liền hại tương tư.
Thân lấy Phù Vân, Tâm Như bay phất phơ, hơi thở mong manh.
Cho dù từ lúc mới bắt đầu liền biết rõ sẽ không có kết quả, cho dù nàng đã từng ra sức kháng cự qua, nhưng cuối cùng vẫn còn ngã đi vào, thậm chí vui vẻ chịu đựng.
Như thế này sinh chưa bao giờ vì tình yêu trầm luân qua, mới phải tiếc nuối lớn nhất.
Thực tế chế ước để cho nàng không cách nào phấn đấu quên mình, vậy không bằng đang ở đáy lòng càn rỡ yêu tốt lắm, không người biết, cũng liền không người nào ngăn trở.
Tất cả yêu, đều là bí mật.
Ở trong lòng nhớ nhung hơi thở của hắn, miêu tả hắn hình dáng, tính toán hắn nhăn mày cười, cho dù không thấy được hắn, hắn cũng vĩnh viễn ở trong lòng nàng.
Tạ Bích Sơ nằm ở dưới bóng cây trên giường trúc, ngước đầu nhìn đỉnh đầu theo gió đung đưa nồng ấm, giống như nhìn thấy hắn cười đến rực rỡ mặt, nàng cắn môi từ từ nở nụ cười.
Lúc chạng vạng, A Cẩm mang đến tin tức, Hoàng đế bệ hạ muốn mời tất cả mọi người ăn cơm, vì Tĩnh Vương Điện hạ đón gió tẩy trần.
Tạ Bích Sơ ánh mắt sáng lên, sau đó nghiêng đầu hỏi A Cẩm nói: "Có mang hộp gấm ngày đó Tĩnh Vương tặng tới không?"
Bước chân A Cẩm ngừng lại một chút, do dự một chút vẫn hết sức chần chờ mở miệng: "Chủ tử, nô tỳ nghe nói ngày hồi cung đó Hoàng thượng đột nhiên rời đi, cũng bởi vì biết Tĩnh Vương tặng đồ cho chủ tử."