Tạ Bích Sơ:......
【Đinh. Người chơi Tạ Bích Sơ đã bị tổn thương hóa đá, thời gian kéo dài: Vĩnh viễn】
【Đinh. Người chơi Tạ Bích Sơ bị sét đánh gây tổn thương, thời gian kéo dài: Vĩnh viễn】
【Đinh. Người chơi Tạ Bích Sơ bị tổn thương phong hóa, kéo dài thời gian: Vĩnh viễn】
Tạ Bích Sơ đã hóa đá bị Thiên Lôi bổ thành khối vụn sau cùng phong hóa thành cát bay về phía chân trời......
(Kết thúc toàn văn)
Phía dưới là kết cục thứ hai:
Tạ Bích Sơ ngây người tại chỗ, trong lòng có dòng chữ #mẹ nó# màu đỏ sậm, chữ lớn, kiểu rung đang liên tục liên tục liên tục chạy qua, còn có một đàn thần thú mang theo thân thuộc nghiền áp qua trong đầu nàng, kế đó còn kịp thời quay đầu lại không chút lưu tình giày xéo trái tim nhỏ bé yếu ớt của nàng.
Tuy đã lật tung trí nhớ của nguyên chủ rồi mà vẫn không tìm ra đoạn ký ức này, nhưng căn cứ theo tính tình của nguyên chủ, chuyện như vậy hoàn toàn có thể xảy ra, đột nhiên Tạ Bích Sơ cảm thấy trái tim thật sự rất mệt mỏi, sau khi đến thế giới này, tam quan vẫn cứ không ngừng đổi mới rồi lại đổi mới, cho nên loại cục diện rối rắm này nên dọn dẹp như thế nào đây? Trước kia nàng...... Thật sự là một chút kinh nghiệm cũng không có......
Khó trách từ lúc mới bắt đầu Cảnh Hoan đã không có cảm giác xa lạ gì với nàng, bị nàng gạt mất thứ đáng giá cũng cứ giả ngu, thuận tay cho nàng luôn. Nàng vốn cho rằng hắn chỉ là một tên ngốc đơn thuần, không coi trọng tiền tài, nhưng bây giờ mới biết, không phải vậy.
Nàng là người hiện đại. Trải qua nền giáo dục và ảnh hưởng khá cởi mở, hết sức tự nhiên đối với chuyện kết giao bạn bè, nhưng nàng quên mất, đối phương là một cổ nhân, cho dù có quan hệ thúc tẩu thì chắc chắn lúc sống chung cũng khá xa cách giữ lễ, làm sao có thể sẽ nhẹ nhõm tùy ý như vậy?
Mỗi một chuyện xảy ra trên đời này, đều có nguyên nhân.
Không có yêu hận vô duyên vô cớ.
Cảnh Hoan thấy nàng cúi đầu im lặng không lên tiếng, còn tưởng rằng tâm tình nàng uất ức —— mặc dù tâm tình nàng đúng là rất uất ức —— suy nghĩ một chút vẫn là lại gần an ủi: “Ngươi đừng khổ sở, nếu bây giờ ngươi muốn xuất cung thì chắc chắn ta sẽ giúp ngươi.”
Trong lòng Tạ Bích Sơ như có ngàn vạn móng vuốt đang cào cào, rối bời, hoàn toàn không bắt được trọng điểm, trong đầu nổ vang từng đợt. Nghe vậy không nhịn được khó chịu nói: “Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta thì sẽ đợi đến lúc này?”
Cảnh Hoan bị giọng điệu của nàng xông đến có hơi lơ mơ, trên mặt lộ ra vẻ hơi bị thương, “Nhưng, ngươi quên rồi sao, hai ngày trước khi vào cung ngươi đã nói với ta, nói ta đừng xen vào chuyện này nữa. Ngươi...... Không nhớ gì hết sao?”
Tạ Bích Sơ vừa nói ra khỏi miệng cũng hơi hối hận, nghe hắn nói vậy, mặc dù hoàn toàn không có đoạn ký ức này, hoặc là nói trong trí nhớ của nguyên chủ vốn không tồn tại người tên Cảnh Hoan này, nhưng vẻ mặt bị thương của hắn lại làm cho nàng không nhịn được ậm ờ đáp: “Ừ, à, hình như là có việc này......”
“Hơn nữa,“ Ánh mắt Cảnh Hoan nhìn chăm chú vào nàng đột nhiên trở nên vừa an tĩnh vừa trong suốt, một mảnh trống rỗng, hình như tất cả tình cảm bên trong đều đã trôi đi, sạch sẽ khô ráo, không còn sót lại bất cứ thứ gì, chỉ còn sót lại một cái xác không ở lại chỗ cũ, chờ đợi chúng trở về, “Hơn nữa bởi vì ta nói với Hoàng thượng rằng ta muốn thú ngươi, cho nên sau khi hắn phong ngươi làm Hậu, ta cũng không thể gặp lại ngươi. Mãi cho đến lần trước ngươi trở về thăm Tướng phủ, sau đó nữa gặp ngươi ở trên đường......”
Giọng nói của hắn cũng rất bình thản, giống như một dòng suối chảy dưới ánh mặt trời nóng bức, cát đá nặng trĩu do ngưng tụ lâu năm kéo chậm dòng nước chảy, thỉnh thoảng va chạm tạo ra tiếng vang nhẹ nhỏ vụn, nhưng chỉ nổi lên một làn sóng lóe lên rồi biến mất trên mặt nước, một giây kế tiếp lại biến mất hầu như không còn.
Không cách nào ngăn trở, cho dù là quá khứ hay là tương lai.
Thì ra đây mới là nguyên nhân, vì sao Cảnh Diệp không cho phép nàng gặp Cảnh Hoan, cho dù đồng ý thì cũng kiên trì đi cùng, cũng bởi vì Cảnh Hoan đã từng cầu hôn nguyên củ theo ý của nguyên chủ.
Tạ Bích Sơ cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng nổi, là do lòng dạ của Cảnh Diệp thật sự hẹp hòi như vậy, cảm thấy nữ nhân của mình bị mơ ước, hay là bởi vì hắn cũng biết tình cảm giữa nguyên chủ và Cảnh Hoan rất sâu đậm?
Sâu đậm sao?
Tạ Bích Sơ ngửa đầu nhìn lại ánh mắt của Cảnh Hoan, ánh mắt của hắn thật bình tĩnh, bên trong không có gì cả, không có kích động, không có hồi tưởng, không có nhớ nhung, không có, yêu. Tạ Bích Sơ quay đầu sang chỗ khác, đột nhiên cười cười, giọng nói hoạt bát nói: “Đúng vậy, ta muốn xuất cung, vậy ngươi chuẩn bị giúp ta như thế nào?”
Dường như ngay lập tức không khí ứ đọng trở nên nhẹ nhõm lại, Cảnh Hoan nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm trang nói: “Không biết.”
Tạ Bích Sơ: Ha ha.
Vội vàng lật lật ký ức của nguyên chủ, xem thử xem trong giáo trình của thục nữ nhà giàu sang quyền thế ở cổ đại có các chương trình như #làm thế nào để dưới tình huống giữ vững dáng vẻ ưu nhã mà vẫn đạp bay được kẻ đáng ghét# #làm thế nào để dùng tư thế duyên dáng đạp bay kẻ đáng ghét#... hay không.
Tiểu cô nương Tạ Bích Sơ không để ý đến việc đời, cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa này đã buồn bực như vậy, thì thân là đối tượng mới vừa bị ám sát, ngoại thích quá mức lớn mạnh, bận rộn các loại chính sự, đương nhiên Hoàng đế Bệ hạ còn buồn bực hơn.
Mà trên thực tế cũng đúng thật là như thế.
Cho dù là ai gặp phải chuyện ám sát này cũng sẽ rất buồn bực, chứ đừng nói chi là Hoàng đế Bệ hạ tiếc mạng, hành thích vua đó, lá gan thật sự quá lớn, nếu không phải vì không bắt được chứng cớ quan trọng cộng thêm ảnh hưởng của Tôn gia trên triều đình đúng là rất sâu, Cảnh Diệp đã hạ lệnh tru cửu tộc Tôn gia từ lâu rồi rồi.
Lúc này ngay cả Thái hậu ‘lương lương’ cũng không ngăn cản được lửa giận của Hoàng đế Bệ hạ rồi, bởi vì Hoàng đế Bệ hạ hoàn toàn không để ý đến bà ta, phái người đi Ngự Thư Phòng vừa mời vừa xin lại vừa dụ, cho dù Thái hậu nói thân thể không tốt (lừa gạt) mời Hoàng đế qua thăm, mấy trò trước kia rất có hiệu quả này, hiện tại toàn bộ, đều, không, dùng, được!
Hoàng đế đi Thượng Lâm Uyển đến ngày thứ ba là đã hồi cung, tất cả quan viên từ ngũ phẩm trở lên cùng đi theo đều biết có chuyện gì xảy ra, tất cả cũng biết mấy ngày nay tâm tình Hoàng đế không tốt, không muốn chết thì tốt nhất là thành thật một chút, tốt hơn là trở về mỗi ngày đốt ba nén nhang cho tổ tông nhà mình, cầu xin tổ tông phù hộ cho dù Hoàng thượng muốn giết gà dọa khỉ thì cũng đừng xách mình ra làm con gà kia.
Ta thật sự chỉ muốn làm một con khỉ thôi Hoàng thượng ơi! Không, ta chính là một con khỉ, Hoàng thượng, ngài hãy tin ta!
—— Đây là tiếng lòng của toàn thể đại thần.
Có lẽ do tổ tông phù hộ, lần này Hoàng thượng cho thấy bản thân đang tức điên lên một cách rõ ràng, thủ đoạn cũng ác liệt hơn rất nhiều, cái gì mà giết gà dọa khỉ chứ, Hoàng thượng trực tiếp nhắm thẳng mũi đao, vừa lên triều liền trực tiếp xách con lớn nhất con vợ cả Tôn Tuyết Y được đồng chí Tôn Khải Xương gửi gắm kỳ vọng rất cao ra ngoài một mình, nói: Trẫm đối với ngươi thật tốt, cho ngươi rất nhiều quyền lợi, nhưng rõ ràng bản thân ngươi không đủ năng lực, không làm được việc lớn, ngươi xem, ngay cả nơi lớn cỡ bàn tay như Thượng Lâm Uyển kia ngươi cũng không quản được, để tặc nhân chạy vào ám sát trẫm, trẫm may mắn không có việc gì, nếu như xảy ra chuyện, ngươi gánh nổi trách nhiệm sao? Quản lý Thượng Lâm Uyển vốn là chuyện nhỏ cỡ nào chứ, lại bị ngươi giày vò thành chuyện lớn như vậy, trẫm cũng dùng ngươi không nổi nữa, ngươi về nhà bán khoai lang đi thôi.
Sau đó gỡ sạch chức quan của đồng chí Tôn Tuyết Y, trực tiếp gỡ thành không còn gì, ngay cả công danh cũng không có, nói cách khác, nếu như sau này Tôn Tuyết Y còn muốn vào triều làm quan, thật xin lỗi, trước hết mời thi cử, bắt đầu thi từ tiểu học.
Đương nhiên, thật ra thì ai cũng biết, có những lời này của Hoàng đế, Tôn Tuyết Y cũng đừng mong vào triều làm quan một lần nữa, cho dù bắt đầu thi lại từ tiểu học. Bởi vì cửa ải cuối cùng - thi đình, cũng giống như thi nghiên cứu sinh, có một cuộc phỏng vẫn đáng sợ, người phỏng vấn chính là Hoàng đế Bệ hạ.
Vì đồng chí Tôn Tuyết Y mặc niệm ba phút.
Chưa hết, sau khi để cho người ta kéo Tôn Tuyết Y như chó chết ra ngoài, Hoàng đế Bệ hạ bắt đầu điểm danh, liên tiếp điểm ra mấy đại thần thuộc Tôn phái, cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: Ngươi cảm thấy mình có tội hay không?
Hoàn toàn không dám có chút phản kháng nào có được không? Không thấy ngay cả mẫu gia mà Hoàng thượng cũng động thủ sao? Tôn gia mà bọn họ dựa vào cũng không dám lên tiếng, những kẻ tôm tép như bọn họ đây dám động một cái thử xem?
Sau đó lại kéo mấy con chó chết ra ngoài, liên tiếp kéo bảy tám con, Hoàng đế Bệ hạ cảm thấy cũng không sai biệt lắm, cuối cùng bắt đầu đánh boss, chỉ đích danh đến trên người Tôn Khải Xương, nói: Trước tề gia sau mới trị quốc, con không được dạy bảo là lỗi của cha, ái khanh, tự ngươi trở về đóng cửa suy nghĩ đi, trẫm chừa chút mặt mũi cho ngươi.
Tôn Khải Xương hết sức bình tĩnh nhận tội tạ ơn.