Tạ Bích Sơ bàng hoàng, cứ nghĩ đến ngày đó nàng hồi cung, vốn dĩ đích thân hoàng đế bệ hạ dẫn cả đoàn vợ bé đến cửa cung nghênh đón, nhưng đợi đến lúc nàng vừa tới nơi lại đi mất, không ngờ là do nguyên nhân này.
Có điều bây giờ, Tạ hoàng hậu cũng chẳng thèm để ý thêm, dù sao đi nữa lớp ngụy trang của nàng cũng bị hoàng thượng đâm thủng. Dứt khoát nói rõ ràng cho hắn biết, nàng đóng giả vợ chồng với Cảnh Hoan, việc có tính chất nghiêm trọng như vậy mà cũng đã làm ra, so sánh với chuyện này thì một món quà chỉ như con muỗi mà thôi.
Tuy nhiên, việc đeo vòng Cảnh Hoan tặng quả thực sẽ khiến cho hoàng đế bệ hạ nghi ngờ, nhưng Tạ Bích Sơ không nhịn được, muốn dùng một cái gì đó để minh chứng cho việc nàng và Cảnh Hoan đã có khoảng thời gian thân thiết.
Cẩm Tú thấy nàng cứ khăng khăng như vậy, mấp máy môi rồi mới quay mặt lại nói:
- Trước chủ tử bảo nô tì phải cất kỹ, không ai có thể dễ dàng nhìn thấy, cho nên lần này xuất cung, nô tì không đem theo nó, thỉnh chủ tử tha tội.
Tạ Bích Sơ ngẩn người, sau đó chỉ có thể cười khổ.
Tiệc đón gió tẩy trần buổi tối, hoàng hậu nương nương thất sủng vốn muốn đắm chìm một chút vào trong quá khứ tươi đẹp. Nhưng sau khi bị Cẩm Tú tung ra liên tiếp các chiêu thức “lừa gạt”, “uy hiếp” cuối cùng hoàng hậu đành phải đi đến chỗ thái hậu thỉnh an trước, sau đó đi cùng thái hậu đến buổi tiệc luôn.
Từ trước tời giờ, Tạ hoàng hậu nghĩ thôi cũng không muốn bước vào tẩm cung của thái hậu một bước, nhưng lúc này đây nàng đang bị nhấn chìm bởi niềm hạnh phúc, sung sướng trào dâng ngập trời, sắc mặt rạng rỡ không tài nào giấu được.
Thái hậu nương nương cao ngạo liếc mắt nhìn qua Tạ hoàng hậu đang thỉnh an ở dưới. Thuận miệng nói:
- Hoàng hậu có chuyện gì vui thế, không bằng nói ra cho ai gia nghe một chút, không phải là dạo này ai gia nghe nói hoàng đế đã lâu không đến chỗ ngươi sao?
Đây là đang chỉ thẳng vào mặt, cười nhạo nàng thất sủng, có điều Tạ hoàng hậu chẳng thèm để tâm đến mấy lời nói đó mà chỉ cười đáp:
- Thần thiếp thấy ngọc thể thái hậu nương nương khỏe mạnh an khang, tự nhiên mà thấy vui mừng. Nói xong nàng cắn cắn môi dưới, ánh mắt rốt cuộc dừng lại trên người Cảnh Hoan, giọng nàng mềm hẳn đi:
- Tĩnh vương điện hạ thấy có đúng không?
Cảnh Hoan rạng rỡ trả lời:
- Chị dâu nói rất đúng, suốt dọc đường đến đây nhi thần thiếu chút nữa bị thiêu chết trên đường, trong lòng vẫn luôn đau đáu về phượng thể của mẫu hậu, bây giờ tận mắt nhìn thấy ngài khỏe mạnh, cho nên cảm thấy an tâm phần nào.
Không biết tại sao, Tạ Bích Sơ luôn cảm thấy trong giọng nói của hắn mơ hồ có chút gì đó lành lạnh, nhưng thái hậu nương nương lại chẳng phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói:
- Ai gia hiểu lòng hiếu thuận của con, chỉ cần con tự chăm sóc cho mình thật tốt, ai gia cũng yên lòng.
Nàng rất thích tiểu nhi tử thông minh hiểu lòng người như vậy. Không giống như hoàng đế, càng lớn càng không nghe lời, sau khi lên làm hoàng đế lại càng ngỗ nghịch, cứ nghĩ đến là cảm thấy khó chịu.
Cảnh Hoan vừa cười híp mắt vừa kể chuyện hài, dỗ thái hậu nương nương cười đến run rẩy, hoàn toàn chẳng ngó ngàng gì đến sự khó xử của Tạ hoàng hậu.
Tuy lúc này Tạ hoàng hậu bị coi như phông nền, nhưng nàng vẫn bỏ qua, bởi vì ánh mắt nàng có thể đường đường chính chính mà rơi thẳng trên người Cảnh Hoan, nhìn hắn nói cười mang theo một chút lém lỉnh và dí dỏm. Một Cảnh Hoan cực kỳ sống động và hoạt bát.
Hoàn toàn khác so với Cảnh Hoan chín chắn, đầy tinh thần trách nhiệm khi ở trước mắt nàng.
Nhưng mà dù kiểu nào thì nàng đều thích.
Nói cười một lúc, Ngưu ma ma bước vào nhắc nhở thái hậu nên khởi giá đến bữa tiệc, thái hậu liếc mắt nhìn Tạ Bích Sơn, sau đó hỏi:
- Quý phi đâu?
Ngưu ma ma cẩn thận nhìn thái hậu, hạ thấp giọng, đáp:
- Nghe nói hoàng thượng triệu Huệ phi, Quý phi và hai vị quý nhân đến, cho nên…
Thái hậu gằn giọng:
- Không có tiền đồ.
Hiển nhiên là thái hậu mất hứng. Tĩnh Vương Điện hạ lập tức chạy tới nịnh nọt:
- Mẫu hậu đừng giận, biểu tỷ rốt cuộc đã là Quý phi, tất nhiên phải lấy hoàng huynh làm trọng, không có biểu tỷ thì không phải còn có nhi tử đúng không ạ?
Tâm tình của thái hậu ngay lập tức trong sáng như bầu trời sau cơn mưa, vịn tay Tĩnh Vương tiện dắt theo hoàng hậu nương nương đang đứng làm phông nền, mỉm cười đi đến buổi tiệc. Không ngờ hoàng đế bệ hạ đã mang theo mấy cô vợ bé đến trước, nghe truyền thái hậu đến, hắn liếc mắt nhìn qua đoàn người đang tới mà tức đến nổ phổi.
Vì cái gì mà hắn lại chủ động dẫn năm cô vợ bé này đến đây, chính là do hắn muốn ám chỉ tới hoàng hậu nương nương, biết điều nhanh nhanh tới đây với trẫm. Nếu Hắn mặc kệ để hoàng hậu tới dự tiệc một mình thì sẽ làm nàng mất mặt.
Ai biết được đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy được bóng dáng nàng, hoàng đế bệ hạ vừa giận vừa lo nàng một người đi tới sẽ bị những đại thần kia coi thường. Thế là hắn quyết định đến bữa tiệc thật sớm.
Không ngờ vừa chớp mắt, đã thấy nàng lại cùng thái hậu đi tới, mà mấu chốt chính là nàng lại dám đi sát bên bên ngừoi Tĩnh Vương gần như vậy, gần đến như vậy!
Tạ hoàng hậu chỉ cảm thấy lóe lên một “tia sáng tử vong” trực tiếp xuyên thủng qua khe hở nhỏ nhoi giữa nàng và Cảnh Hoan, nàng ngẩng đầu lập tức nhìn thấy sắc mặt hoàng đế bệ hạ lạnh như băng cùng với đôi mắt như muốn bùng cháy.
Giống như hắn muốn nói cho nàng hiểu:
- Nếu ngươi muốn chết ta sẽ tiễn ngươi một đoạn. Sắc mặt của hắn...... Tạ hoàng hậu run rẩy, ngẫm lại cảm thấy tốt nhất không nên kiêu căng như thế, nàng thức thời lùi lại, theo sau Cảnh Hoan tiến lên hành lễ với hoàng thượng.
- Miễn lễ.
Hoàng đế nhìn thoáng qua Tôn quý phi đang õng ẹo đi đến bên người thái hậu, hắn lạnh nhạt đưa tay về phía hoàng hậu:
- Lại đây.
“......” Trước mặt mọi người, hoàng đế đưa tay ra gọi nàng, dù nàng không tình cũng chẳng nguyện nhưng không dám kháng chỉ. Tạ Bích Sơ đành cầm nhẹ tay hắn, bỗng nhiên nàng bị hắn kéo, lập tức bị mất thăng bằng ngã dúi dụi về phía trước.
Sau đó...... Tạ hoàng hậu trực tiếp ngã nhào vào lòng hoàng đế, ngượng đến mức mặt đỏ bừng bừng —— Điều này tất nhiên không xảy ra!
Bởi vì trên thực tế, Tạ hoàng hậu bị hoảng sợ trong lúc vô thức muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng, cho nên tiện tay túm lấy Tĩnh Vương điện hạ, người đứng gần nàng nhất lúc này. Vì thế......Tĩnh Vương điện hạ thuận đà ngã về phía hoàng thượng.
Thành ra, Tạ Bích Sơ lảo đảo lại được Cẩm Đoạn đỡ lấy, ngạc nhiên quay đầu nhìn hai huynh đệ ngã trái ngã phải, thầm than một câu quả nhiên là thế. Tình tiết của câu chuyện yêu nhau lắm cắn nhau đau, ngược luyến tình thâm lập tức hiện ra trong đầu nàng. Về phần thời khắc mấu chốt ai đẩy nàng ra thì không cần để ý đến chi tiết nhỏ nhặt đó.
Tĩnh Vương điện hạ bước lùi lại, lập tức thay đổi thành hình thức cao ngạo lạnh lùng, nghiêm trang thỉnh tội:
- Thần vô lễ, thỉnh hoàng thượng giáng tội.
Hoàng đế bệ hạ tỏ vẻ ta đây sâu không lường được, giọng lãnh lạnh nhạt đạm đáp:
- Xác thực muốn giáng tội, nhưng không phải tội của ngươi, ngươi lui xuống đi.
Hắn nói xong, lạnh lùng lườm Tạ hoàng hậu, ngó lơ nàng rồi trực tiếp ngồi xuống vị trí chủ vị.
Ô kìa, vốn đang tưởng rằng bản thân xuyên vào truyện Boys Love, vì thế nàng cảm thấy chỉ cần tung tẩy lướt qua là có thể thoát thân. Tạ cô nương run mình. Nhưng mặc kệ nàng xuyên vào là truyện cung đấu hay truyện đam mỹ, mệnh của nàng đã được định là vật hy sinh. Ai bảo tới bây giờ trên danh nghĩa nàng vẫn là vợ cả của hoàng đế bệ hạ đây, nên cho dù kẻ thứ ba là nam hay nữ muốn lên chức, người đầu tiên bọn họ phải xử lý chính là nàng.
Tạ hoàng hậu vừa đi đến chỗ ngồi của mình vừa liếc nhìn hoàng đế bệ hạ, quả nhiên thấy nữ chính Chu Tĩnh Tuệ đứng sau lưng hoàng đế bệ hạ với vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Rõ ràng nàng chỉ là người chuyên môn mài mực, thế nhưng hình như dự tiệc cùng với mài mực dù thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể nào có quan hệ với nhau. Hết cách, ai bảo người ta được hoàng đế coi trọng cơ chứ.
Sự cố nhỏ ngoài ý muốn này cũng không hề ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của mọi người. Sau khi chờ hoàng đế bệ hạ phát biểu vài câu tuyên dương Tĩnh Vương điện hạ, ngài động đũa biểu thị bữa tiệc có thể bắt đầu. Một lúc sau bầu không khí của bữa tiệc dần dần nóng lên. Trong đó người có cống hiến lớn nhất chính là thái hậu nương nương.