Tạ Bích Sơ không hiểu thò đầu lên phía trước, nghi ngờ hỏi: "Sao?"
Nàng di chuyển như vậy, chóp mũi cọ qua cổ hắn, đôi mắt Cảnh Hoan bỗng sâu hơn, rũ mí mắt giấu đi. Nhưng rất nhanh đã làm như không có chuyện gì xảy ra, tức giận nói với nàng: "Bảo ngươi đừng lộn xộn, nếu không thì tự đi đi, đi không nổi thì bỏ ngươi lại đây luôn."
Tạ Bích Sơ mấp máy môi, cúi đầu "À" một tiếng, sau đó nhẹ nhàng vùng vẫy, tránh khỏi cánh tay của hắn, tuột xuống khỏi lưng hắn.
Thái độ không hề phản kháng như vậy của nàng làm cho Cảnh Hoan lập tức hơi luống cuống, vội níu lại cánh tay nàng nói: "Nè, vừa rồi ta nói chơi thôi, ai bảo ngươi cứ động đậy lung tung trên lưng ta, nếu...nếu ngươi ngoan ngoãn. Ta sẽ tiếp tục cõng ngươi."
Tạ Bích Sơ cúi thấp đầu, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Không cần, bắt ngươi cõng lâu như vậy, chắc ngươi rất mệt mỏi. Ta cũng có sức lực lại rồi, ta có thể tự đi." Vừa nói xong đã bắt đầu đi về phía trước.
Cảnh Hoan vốn không hề nghĩ đến Tạ tiểu cô nương luôn luôn mặt dày mày dạn lại đột nhiên nghe lời như vậy, hắn đứng tại chỗ không biết phải làm sao, tay chân cũng không biết đặt thế nào, gãi gãi đầu cũng không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có thể đuổi theo tới bên cạnh nàng, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của nàng: "Ngươi...ngươi tức giận à? Ta không cố ý, cho ta cõng ngươi đi, có được hay không?"
"Không tức giận, biết ngươi không cố ý, không cần ngươi cõng ta đâu."
Cho tới bây giờ Tạ Bích Sơ vẫn không ngờ thì ra mình còn có ngày trở nên như thế này, bởi vì lời nói của hắn mà đột nhiên sinh ra uất ức vô cùng. Khiến cho nàng không nhịn được muốn nổi giận, sau đó khi nhìn thấy hắn chạy tới nói xin lỗi, trong lòng không thể kìm nén sinh ra vui vẻ.
Nhưng càng vui vẻ, trong lòng lại càng buồn bực, sau này sẽ có một cô nương được nhận sự chăm sóc đầy đủ như vậy từ hắn, mà cô nương đó vĩnh viễn không thể là nàng. Vừa nghĩ như vậy đã có loại dục vọng muốn hủy diệt thế giới thì phải làm thế nào đây?
Trong óc đột nhiên xuất hiện hai người tí hon, một nói, biết rõ không thể nào thì sớm chặt đứt ý nghĩ đó đi, sau này biết điều mà tránh xa hắn một chút, một người khác nói vẫn chưa hề thử đã muốn bỏ cuộc, ngươi đúng là kẻ nhu nhược, vậy ngươi biết rõ con người đến cùng sẽ chết thì sao còn muốn còn sống? Nói không chừng phụ thân nam thần của mình sẽ có thể đưa nàng xuất cung sớm thôi thì sao, nói không chừng Cảnh Hoan nguyện ý buông tha tất cả rời đi cùng nàng thì sao?diễn^đàn&lê*quý#đôn_Hijushima
Tạ Bích Sơ âm thầm "ha ha" một tiếng, mặc dù biết khả năng thứ hai chỉ có "nói không chừng", nhưng sao vẫn không nhịn được mà hi vọng vậy chứ?
Mặc dù cũng chỉ là hi vọng mà thôi.
Làm một người theo chủ nghĩa bi quan, Tạ Bích Sơ vô cùng rõ ràng Cảnh Hoan không thể nào làm được đến bước đó vì nàng, dù hắn có thích nàng cũng rất không có khả năng, chớ đừng nói chi là, bây giờ hắn chắc cũng không có tình cảm gì với nàng.
Nàng cần gì phải liên lụy hắn?
Mấy ngày sau đó, dù Tạ Bích Sơ vẫn tiếp nhận sự chăm sóc của Cảnh Hoan, nhưng cũng xa cách rất nhiều, việc gì đủ khả năng đều tự mình làm. Khiến Cảnh Hoan cảm thấy nàng vẫn còn tức giận, vẫn luôn tươi cười cẩn thận từng chút.
Trải qua gần nửa tháng đi đường vất vả, cuối cùng đã tới Cửu Khúc Long Môn Hạp hiểm yếu nhất Mịch Giang, đoàn người đặt chân lên vách núi bên cạnh khe sâu, từ phía trên nhìn xuống, vách núi đúng là cao chót vót, gần như thẳng đứng, hơn nữa trên vách núi hầu như không có cây cối sinh trưởng, tất cả đều là các loại đá lởm chởm quái dị, người bình thường hoàn toàn không leo được.
Tạ Bích Sơ cẩn thận đi dọc théo vách núi, đồng thời nhìn ra xa, nhìn thấy chỗ Lan Giang phân nhánh thành Thanh Giang và Mịch Giang ở phía xa, nơi ba con sông gặp nhau tạo thành một vùng nước vô cùng rộng lớn, ở giữa vùng nước, bởi vì dòng nước trùng kích tạo ra, thế nhưng hình thành một hòn đảo.
Những điều đó đều là do đồng đội tốt nhất Đại Hoàn Tĩnh Vương Điện hạ hết lòng giảng giải, Tạ Bích Sơ vừa nghe vừa gật đầu, sau đó liền nghe thấy một quan binh ở phía trước đột nhiên kêu lên: "Hoàng hậu nương nương, Vương Gia, tìm được chỗ đó rồi!"
Tạ Bích Sơ lập tức chạy tới, nhìn về phía quan binh kia chỉ, quả nhiên phát hiện nguyên nhân.
Cửu khúc Long Môn Hạp, danh xứng với thực có chín khúc cong, ngay khúc cong thứ hai, bởi vì núi lỡ, trên núi xuất hiện một lổ hổng lớn, còn bùn đất trượt vào trong nước thì ngăn chặn luôn nửa con sông.
Thấy điều đó, Tạ Bích Sơ lập tức hiểu rõ đến cùng thì nạn lụt ở Thanh Giang vì sao mà có rồi.
Giống như đột nhiên ném một viên đá lớn vào trong nước, mặt nước nhất định sẽ tràn ra hai bên, bởi vì Mịch Giang còn có bảy đường cong khúc khuỷu làm giảm bớt lượng nước đánh thẳng vào, cho nên chờ đến khi nước sông chảy ra khỏi Cửu Khúc Long Môn Hạp, đã bằng phẳng gần như bình thường rồi.
Nhưng Thanh Giang thì khác, vùng đất bằng phẳng không có chướng ngại vật, cho nên lượng nước trong nháy mắt tăng nhanh, một mạch chảy xuống, hơn nữa tốc độ quá nhanh, gặp khúc sông hơi uốn lượn cũng không kịp rẽ ngoặt, liền vọt thẳng lên bờ.
Bây giờ đã tìm được nguyên nhân, bước kế tiếp nên phiền não chính là phải làm thế nào để dọn dẹp tất cả những bùn đất này đi, mặc dù bây giờ nhìn có vẻ như cũng không có gì nguy hiểm, nhưng thời gian càng lâu, theo phù sa sông từng bước một lắng đọng, thì đã có thể đoán trước sẽ có cơn lũ tiếp theo rồi.
Tạ Bích Sơ không nhịn được đi về phía trước một bước, muốn nhìn rõ hơn, Cảnh Hoan vội vàng tiến lên một bước níu lại nàng: "Bà cô à, ngươi đứng ở đây nhìn là được, đừng đi tới trước nữa."
Tạ tiểu cô nương nhìn lại, cũng cảm thấy mình đang tìm đường chết, chỗ dốc như vậy mà mới vừa rồi nàng lại dám đứng gần như thế, chứng sợ độ cao lập tức phát tác, nàng dựa theo lực kéo của Cảnh Hoan vội vàng lui về sau một bước, kết quả bởi vì tâm tình quá mức gấp gáp, cường độ động tác quá mạnh, đồ vật nào đó trong tay áo bay ra.
Rõ ràng đã sớm đổi xiêm y có tay áo hẹp thích hợp leo núi, tại sao bảo bối giấu bên trong còn có thể bay ra ngoài, đúng là không khoa học, vào giấy phút nó rơi ra ngoài kia, tim Tạ Bích Sơ nhảy lên tới cổ họng, vừa thấy vật kia chỉ bị giắt trên cành cây thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đó là một khối ngọc bội ngọc bích chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay, đậm màu xanh lá như cỏ cây đầy sức sống, đung đưa theo sợi dây màu đỏ bị treo lại, mặt ngoài ngọc bội dập dìu màu nước, xinh đẹp ôn nhuận vô cùng.d,đ/ele#quý)đôn_Hijushima
Tạ Bích Sơ vuốt tim, lần nữa thả trái tim nhỏ về lại trong ngực, sau đó bước lên trước nắm lấy khối thuý ngọc kia, biến cố xảy ra ngay lúc đó, mảnh đất dưới chân nàng đột nhiên lỡ ra, Tạ Bích Sơ hụt chân, cả người còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã rơi thẳng xuống con sông phía dưới vách đá.
Trong nháy mắt tất cả quan binh phủ La Châu đều ngây dại, trơ mắt nhìn Hoàng hậu nương nương té từ trên núi xuống, rồi lại trơ mắt nhìn Tĩnh Vương Điện hạ cũng nhảy xuống theo, tất cả đều bị dọa tiểu.
Hoàng gia thoáng cái mất hai quý nhân, mạng nhỏ của tất cả bọn hắn đều xong đời.
Hiện trường lặng như tờ một lúc lâu, sau đó nghe dưới vách đá truyền đến tiếng "bùm" rất nhỏ, lúc này đại đội trưởng mới chợt tỉnh táo lại, dùng giọng khàn khàn la lớn: "Phái một tiểu đội trở về bẩm báo đại nhân, một tiểu đội khác tìm kiếm thuyền đánh cá và ngư dân gần đây, những người còn lại theo ta xuống dưới! Tất cả nhớ kỹ, bây giờ đầu của mọi người tạm thời còn đặt trên vai của mình, nhưng có thể giữ được hay không, còn phải xem chính chúng ta, cho nên, nhất định phải dùng hết toàn lực!"
Giọng nói của hắn đã phát run lên, trong cổ họng vừa khô vừa chát, mỗi khi nói ra một chữ đều bị cọ xát cho rất đau đớn, vì vậy giọng phát ra bị bóp méo thành một âm điệu kỳ quái.
Nhưng không ai cười nhạo hắn, bởi vì tất cả mọi người cũng đều đang phát run.
Tất cả những gì vừa xảy ra đều quá nhanh, cho tới giờ vẫn còn hoảng hoảng hốt hốt như đang ở trong mộng, bọn họ đều hy vọng cơn ác mộng này có thể nhanh chấm dứt, nghe Đại đội trưởng phân phó, tất cả mọi người gấp rút bắt đầu hành động.
Đại đội trưởng sai người nối tất cả dây thừng mang theo lại, dùng dây thừng hạ xuống mặt sông tìm người.
Đáng tiếc nước ở Cửu Khúc Long Môn Hạp chảy rất xiết, hai người vừa mới té xuống trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, trên mặt sông trừ tiếng nước chảy va đập vào hẻm núi, thì hoàn toàn yên tĩnh.