Dưới ánh mắt của hắn, ngay cả việc hô hấp, Tạ Bích Sơ cũng thấy khó khăn, nàng cúi đầu thở hổn hển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo nước mắt tái nhợt lại, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, đôi môi sưng đỏ khẽ động đậy. Giống như đang mời gọi hắn, khiến đôi mắt hắn càng trở nên sâu sắc.
Một lúc lâu sau nàng mới tỉnh hồn lại, sau đó nhìn vào ánh mắt dò xét của hắn nói: "Ta...ta là Hoàng hậu, là thê tử của Bệ hạ, hắn là Vương Gia, là đệ đệ của Bệ hạ, chúng ta là, là quan hệ thúc tẩu."
Cảnh Diệp yên lặng nhìn nàng, sau đó đột nhiên cười, nhưng nụ cười lại lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy, gần như trong nháy mắt kéo nàng từ mùa hè nóng bức trở về ngày đông giá rét: "Thật sao? Đây chỉ là quan hệ của hai người các ngươi trong mắt người khác, nhưng trên thực tế thì sao. Trên thực tế, nàng thật sự chỉ xem hắn như đệ đệ của trẫm, tiểu thúc của nàng sao?"
"Bệ hạ?" Sự khủng hoảng trong lòng Tạ Bích Sơ càng trở nên mãnh liệt, loại cảm giác chẳng lành này giống như một bàn tay to bóp lấy trên cổ của nàng, càng bóp càng chặt: "Đương nhiên......"
"À." Không biết từ lúc nào, tay của Cảnh Diệp đã xoa cổ nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, hắn hơi nghiêng người, đôi môi lần nữa áp vào bên tai nàng, nhỏ giọng hỏi: "Có thật không, chẳng lẽ không phải nàng coi hắn như —— tướng công của nàng sao?"
Giọng của hắn bị cố ý đè thấp, vì vậy trở nên hơi khàn, hơi không rõ, nhưng Tạ Bích Sơ vẫn nghe rất rõ ràng, giống như một tiếng sấm nổ, nổ vang ở bên tai nàng. Lại giống như một chậu nước đá, đổ từ đỉnh đầu nàng xuống.
Tạ Bích Sơ hoàn toàn bị choáng váng, cho dù cắn chặt răng, cũng không khống chế được run rẩy cả người: "Bệ, Bệ hạ, ta......"
Cảnh Diệp lại lần nữa ngửa người dựa vào trở về. Một tay vòng quanh hông nàng, một tay vỗ vỗ cổ của nàng, thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của nàng, miệng phát ra lời nói thản nhiên: "Nàng cái gì, ừ, từ từ nói, đừng vội, để trẫm nghe thử xem, nàng sẽ lấy cớ gì."
Thấy nàng kinh hoảng một lúc lâu vẫn không nói ra lời được, Cảnh Diệp từ từ lên tiếng: "Trẫm nghe nói, ở trước mặt hắn nàng có dáng vẻ hoàn toàn khác, trẫm thật sự rất tò mò, rốt cuộc là dáng vẻ như thế nào, trẫm cũng tò mò, ở trước mặt trẫm, ở trước mặt hắn, đâu mới là dáng vẻ thật sự của nàng, trẫm suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu rõ, cho nên không biết Hoàng hậu của trẫm có nguyện ý giải thích nghi hoặc thay trẫm hay không đây?"
Lại là một tiếng sấm đánh xuống, Tạ Bích Sơ thật sự choáng váng, thì ra là vậy, đúng là như vậy.
Khó trách Cảnh Diệp sẽ đối với nàng như vậy, không chỉ là chuyện quan hệ với Cảnh Hoan, sợ rằng còn bởi vì, nàng giả tạo lừa gạt ở trước mặt hắn.
Tạ Bích Sơ lại chỉ có thể cười khổ, sao nàng phải giả vờ trước mặt Cảnh Diệp? Một là bởi vì sợ bị người đoán được nàng không phải nguyên chủ, thứ hai là vì muốn dùng lớp vỏ ngoài này để ứng phó các loại chuyện phiền toái trong Hậu cung, nàng vốn không kiên nhẫn chơi tâm kế gì đó, cho nên giả vờ như nghe không hiểu là biện pháp tốt nhất.
Nhưng cho dù bây giờ có nói ra, cũng không chắc Cảnh Diệp sẽ tin tưởng.
Cảnh Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, thấy vẻ mặt nàng từ từ thay đổi, giật mình, nắm cằm của nàng quay mặt nàng qua, dường như rất thân mật hỏi: "Không giả bộ nữa, hả?"
Đôi mắt chứa ý lạnh của hắn khiến lòng Tạ Bích Sơ run lên, lại không nhịn được tránh ra tay của hắn quay đầu đi: "Trong cung này ai mà không đang giả bộ, mặc dù ta đang giả bộ, nhưng ít nhất ta chưa từng hại người, cũng không có lừa gạt Bệ hạ."
"Nói như vậy tức là trẫm còn phải cảm tạ ngươi hay sao?" Lời của nàng giống như một thanh đao sắc bén, cắt cơn tức giận của Cảnh Diệp vỡ ra một lỗ hổng, bàn tay Cảnh Diệp dùng sức bóp cần cổ nàng, từ từ buộc chặt: "Ngươi nói không lừa gạt trẫm? Ngươi luôn luôn dùng một bộ dáng giả tạo đối mặt với trẫm, như thế mà còn không gọi là lừa gạt trẫm? Ngươi giả bộ nhiều năm như vậy, rõ ràng là rất lợi hại, sợ rằng Tể Tướng cũng không biết thật ra bộ mặt thật sự của ngươi đáng ghét như thế này đâu nhỉ, ngươi nói xem, nếu trẫm nói cho hắn biết, Bảo Nhi mà hắn thương yêu từ nhỏ đến lớn thật ra......"
"Ta không có giả bộ!" Dính dáng đến nguyên chủ và phụ thân nam thần, Tạ Bích Sơ cũng nổi giận theo, thậm chí quên mất người trước mắt là Hoàng đế, nắm trong tay sự sống chết của nàng: "Ngài đề cao ta rồi, nếu ta giả bộ nhiều năm như vậy đều không bị người ta nhìn ra, thì sao có thể bị ngài phát hiện vào lúc này?! Ta chỉ là không thể không thay đổi!"
Cảnh Diệp càng tức giận, ngược lại cười: "Đúng vậy, không thể không thay đổi, dù sao trước đây không có Tĩnh Vương, còn bây giờ trong lòng ngươi có Tĩnh Vương, đương nhiên là muốn thay đổi vì hắn!"
"Ngươi câm miệng!" Tạ Bích Sơ mất khống chế thét lên: "Vốn không phải vì Tĩnh Vương gì cả, mà bởi vì là ngươi! Nếu như không phải ngươi đưa ta vào cung, ta vĩnh viễn đều là Bảo Nhi được phụ thân cưng chiều, ta sẽ không phải bị nhiều người gây khó khăn như vậy, không cần ứng phó cái này ứng phó cái kia!
Ta tiến cung hai năm đã bị khi dễ bao nhiêu lần, ta hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng ta không trách, ai bảo ta đoạt vị trí Hoàng hậu của Quý phi, coi như là lỗi của ta, nhưng phụ thân đã làm sai điều gì, tại sao lại bị nữ nhân kia mắng, nàng là cái thứ gì, chẳng qua ỷ vào ngươi thích nàng, còn ngươi nữa, cái gì cũng không biết đã đánh ta.
Lúc ta ngã bệnh cũng đã bay lên trời, ta cảm thấy chết cũng rất tốt, nhưng khi nhìn thấy phụ thân khóc trong thư phòng, ta vẫn quyết định trở lại, nhưng mà, ngươi cảm thấy ta trở về lần nữa còn có thể vẫn ngu như vậy sao? Ta sẽ không! Nếu ta vẫn còn ngu như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết, ta chết rồi phụ thân phải làm sao? Ngươi nói xem, ta có nên thay đổi hay không?
Đương nhiên ta phải diễn trò trước mặt ngươi, ai bảo ngươi không vui là có thể lấy mạng của ta, ta phải lấy lòng ngươi chứ, nếu không ngày nào đó Quý phi hãm hại ta, ngươi lại không phân tốt xấu thì ta phải làm sao?
Ngươi tò mò ta ở trước mặt Tĩnh Vương có bộ dạng gì, ta có thể nói cho ngươi biết, ta rất thả lỏng, bởi vì ta không cần đề phòng hắn, cũng bởi vì ta cùng hắn không có quan hệ gì, không có dính dáng, hắn không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được hắn, cho nên không cần hết sức cẩn thận giống như ở trước mặt ngươi.
Đúng là ta gọi hắn tướng công, bởi vì ta muốn biết, vợ chồng trong gia đình bình thường sống qua ngày như thế nào, ta muốn biết mỗi ngày không cần chu toàn với nhiều nữ nhân như vậy, không cần đề phòng tướng công của mình là cuộc sống như thế nào!
Ta nói như vậy, ngài có hài lòng không, Bệ hạ?!"
Nàng nói hết lời, trong phòng bỗng yên tĩnh đến vô cùng, cũng vì vậy tiếng thở dốc và tiếng nức nở của nàng bị phóng đại lên, nàng nén lệ nhìn chằm chằm hắn, đôi môi mím thật chặt, trên mặt không phải là vẻ e ngại, mà là đề phòng và phẫn hận.
Cảnh Diệp không nhúc nhích, tay đặt trên cần cổ nàng lại tuột xuống, hắn nhìn nàng thật sâu, đôi môi khẽ mở, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ từ từ lau nước mắt trên mặt nàng, sau đó im lặng ôm nàng vào trong ngực.
Thời tiết mùa hè nóng đến vậy, nhưng Hậu cung lại có một tin tức rất giải nóng, đó chính là Hoàng đế Bệ hạ đã liên tục mười ngày không ân sủng Hậu cung, cho dù là kẻ nổi bật nhất Hậu cung như Tôn Quý phi cũng không thể thành công kéo Hoàng đế Bệ hạ lên giường.
Nghĩ về Bệ hạ, trái tim đã lạnh.
Nghĩ về Long tự, trái tim còn lạnh hơn.
Đương nhiên có một người ngoại trừ, đó chính là Hoàng hậu nương nương của Đại Hoàn đế quốc, ngày đó hai người tranh cãi lớn một trận, cuối cùng lấy việc Tạ Hoàng hậu mơ mơ màng màng ngủ mất làm kết cục, còn Hoàng đế Bệ hạ không biết rời đi lúc nào thì từ đó không còn đến cung Trường Hoa, đương nhiên, hắn cũng không đến cung khác.
Cho nên đến bây giờ tin tức Hoàng hậu nương nương đắc tội với Hoàng thượng nên bị thất sủng vẫn chưa bị truyền đi, còn lúc này câu nói mà Hoàng hậu ‘lương lương’ phờ phạc rũ rượi muốn nói nhất là: Trời quá nóng, Bệ hạ, xin đày thần thiếp vào lãnh cung.