Ngày hôm sau lúc Hoàng đế Bệ hạ đi cung Phúc Tường không thấy Chu Tĩnh Tuệ, thắc mắc nên thuận miệng hỏi một câu, khuôn mặt Đức Phi mỉm cười, nội tâm lại suýt chút nữa là hỏng mất, Hoàng thượng quả nhiên là một lòng nhớ kỹ tiểu tiện nhân kia, rốt cuộc thì nàng ta có chỗ nào tốt?
Đức Phi suy tính một chút, chỉ nói Chu Tĩnh Tuệ tự cảm thấy quy củ không tốt, quyết định bỏ công sức học tập cẩn thận với ma ma giáo tập, bản thân không lay chuyển được nàng ta nên chỉ có thể đồng ý.
Nói đường đường chính chính như vậy, đương nhiên Cảnh Diệp không thể nào tin tưởng, chỉ có điều mặc dù hắn biết mờ ám trong đó, nhưng mà bởi vì hắn cũng có chút bất mãn đối với việc Chu Tĩnh Tuệ tự tiện rời đi Tàng Thư Lâu, đồng thời cũng cảm thấy tính tình Đức Phi mềm mỏng, chắc chỉ là nhẹ nhàng dạy dỗ một trận, sẽ không hạ tử thủ đối với nàng ta, vậy nên cũng nhẹ nhàng bỏ qua việc này.
Sau liên tiếp mấy ngày Đức Phi đều được Cảnh Diệp lật thẻ bài, cả người đều hiện lên vẻ rạng rỡ, do tâm tình tốt đẹp nên cũng thả lỏng đối với Chu Tĩnh Tuệ một chút, ai biết bên này vừa mới thả Chu Tĩnh Tuệ ra, để cho nàng ta làm một cung nữ thấp kém làm các loại việc nặng trong cung, bên kia liền truyền đến tin tức Hoàng thượng lật thẻ bài của Huệ phi.
Đức Phi mặt không thay đổi nghe cung nữ nơm nớp lo sợ quỳ sát mặt đất bẩm báo xong, vẻ mặt bình tĩnh nâng ly trà lên uống một hớp, sau đó đột nhiên ném cái ly ra, kèm theo tiếng vỡ vụn thanh thúy của đồ sứ, là tiếng Đức Phi âm u lạnh lẽo ra lệnh: “Đi, mang tiểu tiện nhân Tĩnh Tuệ kia tới cho bổn cung.”
Nữ chính, bởi vì Tạ Bích Sơ nhất thời tham ăn, lần nữa bi thảm mà bị Đức Phi giận chó đánh mèo rồi.
Đây có lẽ chính là tác dụng phụ mà vầng sáng nữ chính mang tới, thân là nữ chính, gánh vác trách nhiệm nặng nề là tiến hành kịch tình, mở đầu không bi thảm thì sao có thể tôn lên sự quật khởi sau này và sự huy hoàng cuối cùng của nàng ta, mở đầu không có vài kẻ thù thì sau này đi đâu mà tìm đá đặt chân để xoay chuyển vận mệnh thành công, trời xanh giao trọng trách cho ai, ắt phải khiến tâm trí người ấy dày vò, gân cốt đày đọa, vầng sáng cũng không phải dễ có được như vậy.
Tạ Bích Sơ còn lâu mới biết cánh bướm nhỏ của mình đã vỗ ra luồng gió quỷ quái tốt đẹp như vậy1, quạt nữ chính ngã lộn nhào, tâm tình của nàng giờ phút này hết sức mâu thuẫn giữa vui vẻ và buồn bực, vui vẻ là vì biết được từ Lý Lộc, ngày kia là có thể đi săn thú rồi.
Không vui là, chỉ cần Hoàng đế Bệ hạ vừa đến cung Trường Hoa, nàng nhất định phải lập tức chạy tới phục vụ hắn đủ thứ, mài mực gì đó căn bản không đáng giá nhắc tới, quan trọng nhất là, vào lúc Hoàng đế Bệ hạ phê sổ con đến mức cực kỳ phiền não, nàng còn phải phụ trách làm nũng giả vờ đáng yêu để giải trí, mỗi ngày không cần uống thuốc, cũng cảm thấy càng ngày càng tự kỷ.
Cứ như thế đến hai ngày sau, rốt cuộc Tạ Bích Sơ cũng được giải phóng, xuân thú mỗi năm một lần rốt cuộc đến.d;đ’le_quý#đôn
Thượng Lâm Uyển cách Hoàng cung cũng không phải rất xa, cho dù là như thế, chờ đến khi thánh giá chậm rãi đi đến nơi thì cũng đã là sau giờ ngọ rồi, Tạ Bích Sơ ngủ trưa mới vừa tỉnh, cả người còn chưa phục hồi tinh thần, mơ mơ hồ hồ, cũng may ngày hôm sau mới chính thức bắt đầu săn thú, hôm nay còn có thể nghỉ ngơi và phục hồi cho thật tốt.
Chủ ý của Tạ Bích Sơ thì rất hay, đáng tiếc đây căn bản không phải là chuyện nàng có thể làm chủ, buổi tối hôm đó Hoàng đế Bệ hạ liền phái người gọi nàng cùng đi ăn cơm tối, chờ lúc đến nơi mới phát hiện không chỉ có một mình nàng, còn có Đức, Hiền, Huệ tam phi cùng đi xuân thú.
Có thể đoán được đây là một bữa cơm tối rắc rối đến thế nào, nhất là lúc Cảnh Diệp nhìn thấy nàng đến thì dịu dàng nói: “Thanh Ngọc tới đây, ngồi bên cạnh trẫm.”
Trong nháy mắt giá trị cừu hận bùng nổ, Tạ Bích Sơ cảm thấy cả khuôn mặt đều sắp bị ánh mắt chứa tia bức xạ cao nướng khét luôn đó có được không?
Tạ Bích Sơ như không có việc gì giương khuôn mặt béo phì đi tới chỗ hắn, cảm thấy da mặt mình vừa dày vừa bền chắc, kéo xuống là có được một chiếc áo chống đạn đó.
Hơn nữa càng lừa gạt là Cảnh Diệp lại không có chút ý tứ thu liễm nào, liên tục gắp đồ ăn cho nàng, cảm thụ được vẻ mặt của ba người khác càng ngày càng đáng sợ, Tạ Bích Sơ đã có thể xác định tên Cảnh Diệp này chắc chắn là cố ý.
Cuối cùng thì khi nào nàng lại không cẩn thận đắc tội trái tim pha lê cấp cao, tên ngạo kiều đang khủng hoảng tuổi dậy thì thời kỳ cuối này?
Tạ Bích Sơ ngay cả nghĩ cũng lười phải suy nghĩ, bởi vì thân là một người bình thường nàng căn bản không thể hiểu được tâm tư của Hoàng đế Bệ hạ, chắc chắn là không nghĩ ra kết quả nên nàng đã sớm buông tha cho việc cố gắng hạ thấp chỉ số thông minh của mình này, ngược lại trực tiếp đút thuốc cho kẻ bị hư đầu.
Bệ hạ ngài nên uống thuốc rồi!d,đ)lê”q#don
Tạ Bích Sơ chu miệng lên, nháy mắt nhìn hắn, nũng nịu nói: “Bệ hạ, ba vị muội muội cũng rất ưa thích những món ăn người gắp cho ta thì phải, bởi vì các nàng cứ nhìn chằm chằm, người cũng mau chia cho các nàng một chút đi, phụ thân nói qua, có món ngon thì nên để mọi người cùng ăn.”
Thuận tiện khen ngợi phụ thân nam thần nhà mình đạo đức tốt luôn.
Cảnh Diệp chống lại mắt hạnh tròn vo đen láy như mực của nàng, ho nhẹ một tiếng nhéo nhéo khuôn mặt mũm mỉm của nàng, quay đầu lại tự mình gắp một đũa thức ăn cho ba người kia: “Muốn dùng món gì cứ gọi cung nhân lấy, ở đây không có người ngoài, không cần gò bó.”
Không sai, thuốc của Cảnh Diệp tên là làm nũng, mà Tạ Bích Sơ biết làm nũng, trong nháy mắt chữa khỏi khối băng lớn đã buông tha trị liệu, cảm thấy công đức thật sự rất lớn mà.
Chú thích:
1 Hiệu ứng cánh bướm là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Theo đó một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé cũng có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cánh cách hàng vạn km. Còn dưới góc nhìn của quan hệ nhân quả, hiệu ứng cánh bướm được diễn giải có phần giống với quan niệm “gieo nhân nào gặp quả nấy”. Chẳng hạn trong cuộc sống, một việc tốt bạn làm dù nhỏ bé có thể sẽ mang lại những điều tốt đẹp cho nhiều người khác mà bản thân bạn không ngờ tới.