Tạ Bích Sơ thấy thủ lĩnh thích khách một tay nắm sợi dây một tay nắm đao lớn, giống như đu dây phóng qua, lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén lóe ra ánh sáng rét lạnh tối tăm đập vào mặt, vậy mà giờ phút này, suy nghĩ của Tạ Bích Sơ lại là: Đã nói là khinh công mà, kỹ năng bản thân không đạt yêu cầu liền sử dụng đạo cụ là có ý gì, người chơi xài nhân dân tệ không chơi ăn hiếp người khác như vậy.
Trong khoảnh khắc nguy cơ, so với Tạ Bích Sơ hoàn toàn không vào trạng thái, rõ ràng Hoàng đế Bệ hạ rất là đáng tin, kéo mạnh dây cương đang nắm trong tay, ngựa hí một tiếng, vó trước nâng lên, đầu ngựa nâng cao, sau đó kiếm của thích khách chặt thẳng lên đầu ngựa, máu màu đỏ tươi phun ra như suối —— đây là chuyện không thể!
Tình huống thực tế là, thanh đao lớn của thích khách vậy mà lại mắc kẹt trong khe xương cứng rắn, thích khách dùng sức rút đại đao ra, căn cứ nguyên lý lực tác dụng và phản tác dụng, lại lần nữa đu về.
Cảnh Diệp: “......”
Tạ Bích Sơ: “......” Cưng nhất định là do khỉ mời đến.
Cảnh Diệp nổi giận cảm thấy bị đối thủ coi thường, đây rốt cuộc là sát thủ do ai mời, tài nghệ thấp như vậy mà cũng dám phái tới đây, còn mang theo thanh đao cùn như vậy, quả thật là quá xem thường vị hoàng đế như hắn đây mà, hoàn toàn không thể nhịn!
Cảnh Diệp, giá trị tức giận đạt max, đưa tay sờ soạng bên cạnh yên ngựa, theo sát đó trong tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm, một tay hắn cầm kiếm một tay ôm Tạ Bích Sơ nhanh chóng nhảy xuống khỏi con ngựa sắp chết, trường bào dày nặng đón gió tung bay, dáng vẻ của Hoàng đế Bệ hạ thật sự là khốc huyễn cuồng bá duệ, nguyên tác giả quả nhiên là mẹ ruột, thật sự là rất tốt với nam chính.
Nhưng Hoàng đế Bệ hạ nè, ngươi giết người thì ta không quản được, nhưng ngươi có thể đừng một tay chém người một tay ôm ta hay không, van ngươi mau buông ra để cho ta tìm một bụi cỏ tươi tốt mà ngồi cạnh hoặc là tìm một cái cây to lớn sum xuê mà ôm có được hay không?
Từng đợt sóng thích khách giống như là quái mà hệ thống tạo ra, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, Ngự tiền thị vệ gục hơn nửa, những người còn sót lại đều vây quanh Cảnh Diệp vừa đánh vừa lui, Tạ Bích Sơ bị Cảnh Diệp nắm chặt cổ tay thật là khóc không ra nước mắt, xem ra Hoàng đế Bệ hạ thật sự định lấy nàng làm lá chắn thịt rồi, nàng không muốn buông tha một tia cơ hội cuối cùng, thử thăm dò nói: “Bệ hạ, người cứ buông ta ra đi, mang theo ta cũng là liên lụy......”
“Câm miệng!” Sắc mặt Cảnh Diệp âm trầm, quát khẽ, trong giọng nói tràn đầy vẻ tức giận, hắn dùng lực kéo nàng, vừa vung trường kiếm, đôi mắt luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt bởi vì sát ý mà nhiễm lên màu máu, hung ác mà tàn nhẫn.
Tạ Bích Sơ rụt cổ một cái không dám nói nữa, trong lòng đã bất đắc dĩ chấp nhận số phận, chắn thì chắn vậy, cũng chỉ là bị đâm một kiếm thôi mà, nghe nói nếu bị đâm một cách dứt khoát thì ngay lúc đó sẽ hoàn toàn không cảm thấy đau, chờ đến khi cảm thấy đau thì đã ngất đi bởi vì mất máu quá nhiều.
Nhưng nhớ lại cảnh thanh đao lớn bị kẹt lại vừa rồi, Tạ Bích Sơ run một cái......
Cảnh Diệp tưởng rằng nàng sợ, tay lại nắm chặt thêm chút nữa, nắm chặt đến mức cả tay của Tạ Bích Sơ bị mất tri giác do máu chảy không thông, đồng thời còn nhỏ giọng nói: “Có trẫm đây.”
Tạ Bích Sơ hơi sửng sốt, lại khó hiểu cảm thấy đúng là không đáng sợ như vậy nữa.
Càng lúc càng nhiều người nằm xuống, rừng cây mùa xuân vốn là một vùng sức sống dồi dào, giờ phút này tất cả đều bị phá hủy, tất cả lùm cây bụi cỏ đều bị dẫm đạp đến tan tác, trên các thân cây gần đó đều là dấu vết đao kiếm, máu màu đỏ tươi im hơi lặng tiếng thấm vào lòng đất, có lẽ sau này tất cả thực vật ở đây đều sẽ càng thêm sum xuê.
Đoạn thời gian này dường như hết sức dài lâu, dài đến mức hình như nhịp tim trong nháy mắt cũng bị kéo thành hòa âm dài dằng dặc, không biết đã trải qua bao lâu, từ phương xa dần dần truyền đến tiếng vó ngựa chỉnh tề, chim chóc bị hoảng sợ vỗ cánh phành phạch bay đi tứ tán, thần kinh của tất cả Ngự tiền thị vệ đều run lên, “Viện binh đến rồi!”d/đ”lê_q&úy#đôn
Tạ Bích Sơ cũng theo đó mà tỉnh táo lại, xem ra hôm nay không cần làm lá chắn thịt rồi, trong nháy mắt cảm thấy mùi máu tươi cũng không phải là cực kỳ khó ngửi luôn rồi đó, dù sao không phải chảy ra từ trên người mình mà.
Có lẽ là bởi vì quá mức buông lỏng cảnh giác, hay hoặc giả là do tác dụng của vầng sáng nào đó, ai biết được, dù sao Tạ Bích Sơ thấy hoa mắt một cái, Hoàng đế Bệ hạ đã ra khỏi vòng bảo hộ của Ngự tiền thị vệ, sau đó thích khách vốn nên nằm thẳng đơ làm xác chết trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, giơ đại đao lên cao cao.
Tạ Bích Sơ: M* nó không phải mới vừa nói có thể không cần làm lá chắn thịt xong thôi sao? Tại sao lại đột xuất muốn thêm cảnh diễn, sao lại xảy ra tình tiết cẩu huyết như vậy?
Sau đó Tạ Bích Sơ lập tức liền có đáp án cho cái vấn đề này, bởi vì nữ chính đại nhân mang theo vầng sáng xuất hiện.
Lời dạo đầu rập khuôn thật sự là làm cho người ta cảm thán không thôi: “Hoàng thượng cẩn thận!”
Chu Tĩnh Tuệ vừa đau đớn hoảng sợ kêu gào vừa vọt tới chỗ Cảnh Diệp, lực lượng của kịch tình đại thần cuối cùng cũng được phóng ra không giữ lại chút nào!
Tạ Bích Sơ kích động chuẩn bị tránh ra cho nữ chính vọt lên vị trí, kiên quyết không thể giành phần diễn với nữ chính, người ta là con gái ruột của kịch tình đại thần, nếu không làm sao có thể trong một địa điểm kỳ lạ, lại trùng hợp mà đúng lúc xuất hiện ở bên người nam chính như thế?
Đáng tiếc con trai ruột kịch tình đại thần lại không nghĩ như vậy, Cảnh Diệp chặt chẽ nắm lấy Tạ Bích Sơ không buông tay, sau đó......
Chu Tĩnh Tuệ dùng sức đẩy Tạ Bích Sơ đứng bên cạnh Cảnh Diệp ra, bản thân nhắm mắt lại chắn trước mặt Cảnh Diệp, “thản nhiên không sợ” mà nghênh đón một đòn cuối cùng của thích khách.