Nhìn đôi mắt đen như mực này mà xem, nhìn một cái là y như rơi vào giếng sâu không leo lên được vậy, nhìn chằm chằm nàng như vậy thật sự rất đáng sợ đó, Tạ Bích Sơ run rẩy, thấy hắn chỉ nhìn nàng không nói lời nào, cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng: "Bệ hạ?"
Cảnh Diệp nhìn tiểu Hoàng hậu như con thỏ bị giật mình trước mắt, bởi vì mới tỉnh dậy, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ mờ mịt, tóc tai quần áo đều xốc xếch, bởi vì hắn không mở miệng nên khuôn mặt hiện ra vẻ nghi hoặc, nhìn qua rất ngốc.
"Ngươi nhìn trẫm thành người nào?"
Giọng hắn lạnh lùng, Tạ Bích Sơ cũng không để ý, nhưng rốt cuộc lời của hắn có ý gì? Tạ Bích Sơ nháy mắt mấy cái tỏ vẻ không hiểu: "À?"
Ánh mắt hắn giật giật, sau đó đột nhiên lật người đè nàng lên trên giường, thân thể thon dài cường tráng hoàn toàn bao trùm thân thể nhỏ nhắn của nàng, hắn nhìn chằm chằm nàng bởi vì khiếp sợ mà trợn to mắt, cúi đầu xuống.
Tạ Bích Sơ hoàn toàn ngớ ngẩn, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Không nói câu nào đã đẩy ngã nàng rốt cuộc là có ý gì, nàng vẫn còn là vị thành niên, không phải hắn vẫn luôn không xuống tay được sao, bây giờ ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã định ép buộc?
Mắt thấy Hoàng đế Bệ hạ cúi đầu hôn xuống, Tạ Bích Sơ lập tức nghiêng đầu theo bản năng, khiến đôi môi Cảnh Diệp rơi vào bên tai nàng.
Cảnh Diệp dừng lại, sau đó thế nhưng không hề để ý, hô hấp phả vào bên tai nàng, hắn khẽ mở miệng, lộ ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng đảo qua lỗ tai nàng.
Cả người Tạ Bích Sơ run lên, ý thức cũng tỉnh táo lại, cảm giác nguy cơ lập tức xuất hiện, ý nghĩ vốn có là chắc chắn Hoàng đế sẽ ngại nàng còn nhỏ mà không động vào nàng bị phá vỡ, Tạ Bích Sơ thật sự nóng nảy.
"Bệ hạ, ngài sao vậy, như thế này chúng ta cũng không tiện nói chuyện, ngài nhanh đứng dậy." Cho dù có gấp gáp đi nữa, giọng của Tạ Bích Sơ cũng đã hơi run, nhưng vẫn chưa quên diễn kỹ, dù sao nàng là một tiểu cô nương "ngây thơ không biết chuyện chăn gối".
Điều quan trọng nhất bây giờ là làm cho Hoàng đế Bệ hạ dừng lại cái đã, sau đó sẽ tìm hiểu kĩ xem rốt cuộc Hoàng đế Bệ hạ chịu kích thích gì, chẳng lẽ bởi vì nữ chính làm cao quá, cứ treo nam chính khiến hắn chưa thỏa mãn dục vọng?
Tạ Bích Sơ còn suy nghĩ miên man, Hoàng đế Bệ hạ đã tiếp tục làm theo ý mình, nặng nề hôn bắt đầu từ bên tai nàng, dọc theo cổ nàng hôn xuống.
Bản thân nàng không thấy được, cho nên không biết khi nàng quay mặt qua một bên, cần cổ trắng mịn cong thành đường cong duyên dáng như thế nào, cũng không biết da thịt nàng trắng bóng như ngọc, dường như toả ra ánh sáng mềm mại mê người.
Những thứ này không có điều nào là không khiến Hoàng đế Bệ hạ vốn chỉ muốn trừng phạt nàng lập tức sinh ra ý định khác thường.
Hoàng đế Bệ hạ từng có nhiều nữ nhân như vậy, tự nhiên sẽ không đến mức không biết làm sao để tán tỉnh, huống chi trong nụ hôn của hắn rõ ràng có tồn tại sự tức giận, thêm dục vọng vừa sinh ra, rất nhanh, trên cổ vốn nõn nà trắng như tuyết từ từ xuất hiện từng đoá hồng ngân.
Vẻ đẹp ngược đãi này khiến Hoàng đế Bệ hạ không thể khống chế được, huống chi nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, da thịt mềm mại, tay chân ấm áp, càng làm cho Hoàng đế Bệ hạ yêu thích không buông tay.
Huống chi ở trong lòng của Hoàng đế Bệ hạ, Tạ Hoàng hậu vốn chính là người của hắn, nếu đã là người của hắn, hắn muốn thì cứ trực tiếp lấy, cho nên xuống tay càng ngày càng không có chừng mực.
Nhưng làm đối tượng bị "Ngược đãi", Tạ Hoàng hậu lại không dễ chịu như vậy, dưới tình huống không có chút dục vọng nào, phải chịu đựng những thủ đoạn nhỏ này thật sự là rất đau có được hay không?
Mặc dù cả hai đời đều là xử nữ, nhưng làm một kẻ đã từng đi lại giữa rừng sắc văn, Tạ Hoàng hậu vẫn biết rõ trong tình huống này thì càng giãy dụa càng có thể kích thích thú tính của người đang đè trên người mình, cho nên lúc này chỉ có thể nói chút chuyện làm mất hứng để đánh mất dục niệm của hắn.ddl_$qđ
Vì vậy Tạ Hoàng hậu suy nghĩ một lát, bày ra vẻ mặt hết sức ngây thơ nói: "Bệ hạ, có phải ngài cũng muốn ngủ trưa hay không? Phụ thân cũng thường xuyên ngủ trưa cùng Bảo Nhi, chỉ có điều phụ thân sẽ không bóp ta, Bệ hạ ngươi bóp ta đau quá ~"
Vừa nói vừa nước mắt liền chảy ra.
Chuyện chảy nước mắt này tuyệt đối không phải là diễn trò, là thật!
Hoàng đế Bệ hạ dừng động tác trên tay lại, sau đó dừng tay như nàng mong muốn, nhưng lại đè trên người nàng không động đậy, sau đó đột nhiên giữ cằm của nàng, lần đầu tiên hôn lên môi nàng.
Nụ hôn này hết sức cứng rắn và bá đạo, đầu lưỡi của hắn khẽ quét qua trên làn môi nàng, tiếp đó trực tiếp đẩy đôi môi nàng ra, ngang nhiên xâm nhập, hơi thở mãnh liệt ùn ùn kéo tới xâm chiếm lãnh địa của nàng, không chút khách khí đổi khách thành chủ, sau đó giống như sư tử được thoả mãn, bắt đầu hứng thú dồi dào trêu chọc con mồi dưới vuốt, nhìn nàng dù làm thế nào cũng không trốn thoát được lòng bàn tay của hắn.
Đợi đến khi hắn chịu buông nàng ra, Tạ Bích Sơ chỉ cảm thấy ù tai chóng mặt, cả người đều ngồi phịch trên giường, tứ chi hoàn toàn không chịu điều khiển.
Trước kia nàng cảm thấy trong sách miêu tả cái gì mà một cái hôn có thể hôn người ta đến ngất hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, nhưng sau khi thực sự gặp phải mới hiểu được...... Vậy mà lại thật sự có.
Dù sao thiếu dưỡng khí sẽ hôn mê là chuyện bình thường......
Hai mắt Tạ Bích Sơ mê mang ho một lát, Hoàng đế Bệ hạ nìn thấy dáng vẻ hô hấp gian nan của nàng, sắc mặt ngược lại dễ nhìn hơn so với lúc mới tới nhiều, lại có thể tốt bụng ngồi dậy, đồng thời cũng ôm nàng dậy, vuốt lưng nàng để nàng dễ thở.
"Thích không?" Hoàng đế khốn kiếp lại còn cúi đầu tiếp tục đùa giỡn nàng.
Nhưng dưới tầm mắt có lực áp bách của hắn, nàng dám lắc đầu nói không thích chắc? Tạ Bích Sơ nước mắt lưng tròng gật đầu một cái.
Hoàng đế Bệ hạ nâng môi, ánh mắt không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, cũng không phải là vẻ dịu dàng như trước kia đối với nàng, mà là vẻ gian manh quái lạ, chính là cái chủng loại cả người toả ra khí đen giống như đeo nhãn "Ta là người xấu" kia —— Tà tứ.
Hoàng đế Bệ hạ đúng thật là đã hắc hóa.
Rất có thể là do nữ chính gây ra.
Tạ Bích Sơ rất muốn vỗ trán, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nàng còn chưa thoát được số mệnh của nữ phụ, thì nam nữ chính đã bắt đầu tương ái tương sát trước rồi, đi lệch kịch tình như thế này thì làm sao nữ phụ đoán trước được nữa?
Cả người Tạ Bích Sơ đều không khoẻ, nàng thật sự rất muốn chụp bả vai Hoàng đế Bệ hạ lắc lắc: Ngươi vô tình ngươi tàn nhẫn ngươi cố tình gây sự, tại sao ngươi không diễn theo kịch bản?!
Nhưng nàng không dám, bởi vì vị Hoàng đế này Bệ hạ trước mắt này có vẻ thật sự rất nguy hiểm A A A, rốt cuộc cái mạng nhỏ này của nàng còn có thể bảo toàn đến ngày xuất cung hay không hả!
Ngón tay của Hoàng đế Bệ hạ vuốt ve đôi môi hơi sưng của nàng, sau đó đột nhiên dùng sức nhấn một cái, hài lòng nghe thấy nàng đau đến rên lên một tiếng, sau đó nói thật nhỏ: "Thích là tốt rồi, về sau muốn có thể nói với trẫm, trẫm mới là tướng công của ngươi, ngươi nói đúng không?"
"......" Chắc chắn nàng không phải xuyên vào nữ phụ trong cung đấu văn, nàng vốn là xuyên vào nữ chính trong ngược văn QAQ!
Tạ Bích Sơ ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không thể thích ứng Hoàng đế Bệ hạ như thế này, rốt cuộc tên này bị kích thích gì vậy, tính tình đại biến là do bị xuyên qua hay là trùng sinh vậy trời, nhưng mặc kệ như thế nào thì cũng không nên lấy một vật hy sinh như nàng để trút giận chứ?d,đ.l;q’đ
Hoàn toàn không hiểu nổi kịch tình này có được hay không, kịch tình đại thần, cầu nhắc bài!
Thấy Tạ Bích Sơ dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hắn, Hoàng đế Bệ hạ lại cúi đầu phun ra một chữ: "Hả?"
Tạ Bích Sơ giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại nuốt một ngụm nước bọt, nhưng không biết trả lời thế nào, dù sao cũng không hiểu gì, cuối cùng chỉ có thể hàm hồ đáp một tiếng: "Ừ."
"Ngoan." Hoàng đế Bệ hạ hài lòng ôm nàng vào lòng, vừa vuốt mái tóc dài của nàng vừa hỏi tiếp: "Mấy ngày nay Thanh Ngọc trôi qua như thế nào?"
Nhưng Tạ Bích Sơ suy nghĩ vẫn còn dừng ở lời nói trước đó của hắn, nàng nghĩ lại một chút, sau đó trọng điểm bị bỏ vào hai chữ "Tướng công" này, tiếp đó nàng bắt đầu chột dạ, nếu xuất phát từ miệng Hoàng đế Bệ hạ thì sẽ không có khả năng là nói nhảm, cho nên hắn cố ý nói như vậy, chắc là đã biết lúc nàng ở Triệu gia thôn đã giả làm vợ chồng với Cảnh Hoan.
Nghĩ lại hai huynh đệ Hoàng đế Bệ hạ và Tĩnh Vương Điện hạ tương ái tương sát, Tạ Bích Sơ hiểu rõ, thì ra là đây mới là nguyên nhân! Nói lại thì cũng bởi vì tư tâm của nàng, muốn chung đụng với Cảnh Hoan mới gây ra họa, thật là tự làm tự chịu.
Tạ Bích Sơ đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể nói rõ ràng để Hoàng đế Bệ hạ khôi phục như ban đầu, vừa nghe thấy câu hỏi của Hoàng đế Bệ hạ, lập tức hồi thần, cân nhắc một lát mới nói: "Vẫn ổn, không có gì đặc biệt."
"Nếu không có gì đặc biệt, vì sao phải lãng phí hơn hai tháng ở trên đường?" Cơ thể Hoàng đế Bệ hạ vẫn dịu dàng ôm nàng, trong miệng lại dùng tư thái cường ngạnh ép người, chẳng lẽ đây chính là người ngay thẳng nhưng miệng gây sự trong truyền thuyết?
Nhưng nàng vẫn chưa nghĩ xong, Hoàng đế Bệ hạ đã tiếp tục rất hứng thú nói: "Trẫm ngược lại nghe nói, dọc đường đi Hoàng hậu rất hào hứng, không chỉ bỏ quên Phượng giá, đồng hành cùng học sinh của thư viện Lăng Vân, sau đó còn diễn một vở kịch, diễn một vở sống chết có nhau, đáng tiếc trẫm không thể chính mắt nhìn thấy, thật sự vẫn lấy làm tiếc."
Tạ Bích Sơ há hốc mồm, do dự một chút đang chuẩn bị giải thích: "Bệ hạ, ngài hãy nghe ta nói......"
"Trẫm không muốn nghe nàng nói!" Giọng nói của hắn vẫn không nhanh không chậm như cũ, nghe vào có vẻ như rất thản nhiên, nhưng Tạ Bích Sơ lại biết, thật ra hắn đã nổi giận rồi, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Nếu là chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi thì trẫm cũng không muốn nghe nữa, bây giờ trẫm chỉ muốn biết, nàng và Tĩnh Vương, rốt cuộc có quan hệ gì?!"
Hắn buông nàng ra, thân thể lười nhác ngửa ra sau tựa vào đầu giường, ánh mắt lại sắc bén như lưỡi đao, muốn mổ xẻ thân thể nàng, đi thẳng vào nội tâm của nàng, hiểu rõ ý tưởng của nàng, hắn thản nhiên mà nói: "Chớ lừa gạt trẫm, nếu không, nàng sẽ không nguyện ý biết hậu quả."
(Hết chương 71)