Nam Tầm rất muốn phun nước bọt vào mặt họ.
Nhưng vì không phá vỡ thiết lập nhân vật*, Nam Tầm vẫn yên tĩnh làm một đóa bạch liên* không rành thế sự.
Đêm đó, ngoài sân nhỏ lại được bỏ thêm một tầng kết giới, một bộ váy cưới đỏ thẫm được cha mẹ nàng đưa tới.
Mẹ nàng như thường lệ lại gào khóc một trận, sau đó lôi kéo tay Nam Tầm, lén lút đưa nàng một sấp bùa chú, nhỏ giọng thầm thì: “Huyên Nhi, đây là bùa chạy trốn, bùa nổ, còn có bùa truyền tống thượng phẩm. Con hãy cầm lấy, tùy thời sử dụng.”
Nam Tầm cất đồ vật cẩn thận, rồi nhịn không được ôm lấy vị phụ nhân mỹ lệ này, nói trong lòng: “Tiểu Bát, ta nhớ mẹ ta.”
Hư Không Thú cuối cùng không giả chết nữa, cũng trả lời một câu: “Ngoan, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ cẩn thận, chờ ta thu thập đủ điểm công đức là ngươi có thể trở về.”
Nam Tầm nhỏ vài giọt nước mắt không nói gì. Nàng luôn cảm thấy Tiểu Bát đang hố người, hơn nữa còn là hố sâu không đáy.
“Tiểu Bát, ta nhớ tối qua ta hát dẫn tới thật nhiều linh thú, chẳng lẽ không ai nhìn thấy trận rầm rộ này sao?” Nam Tâm rất khó hiểu.
Muôn loài chim bay đến nha, kỳ cảnh ngàn năm khó gặp như thế lại không người thấy?
Hư Không Thú giải thích: “Yêu Vương cách ly nơi này với bên ngoài, vì vậy trừ ngươi và hắn, còn có những linh cầm* kia, những người khác đều không nghe thấy.”
“Tại sao hắn phải làm vậy?”
Hư Không Thú: “Ngươi hỏi ta ta hỏi ai?”
Nam Tầm không nhịn được phì nhổ nó: “Ngươi đưa ta tới thế giới này không phải để cảm thụ sức mạnh cường đại của ngươi sao? Vậy mà đến chuyện này cũng không biết.”
Hư Không Thú lại bắt đầu giả chết.
Sáng sớm ngày kế Nam Tầm liền bị đánh thức. Một đám nha hoàn, ma ma nối đuôi nhau tiến vào, bắt đầu hậu hạ Nam Tầm rửa mặt chải đầu.
Sau một canh giờ*, Nam Tầm nhìn trong gương thấy một tân nương bị đóng gói thật kiều diễm bốc lửa, không khỏi nở nụ cười, không ngạc nhiên chút nào nghe được xung quanh tiếng hít hà liên tiếp.
Ai nói tộc Túy Ly toàn mấy ông lão bảo thủ chứ, nhìn xem áo cưới họ tuyển cho nàng này, bộ ngực sữa nửa lộ, bên ngoài chỉ che một tầng lụa mỏng đỏ, nửa lộ nửa không là dáng vẻ quyến rũ người nhất, bản thân nàng nhìn đều sắp phun máu mũi rồi.
Trước cửa lớn tộc Túy Ly đã có một cỗ kiệu lớn xuất hiện, nhưng sắc mặt người nhà Túy Ly người này so người kia càng khó coi.
Nam Tầm nhìn thấy cũng phải thốt đm một tiếng, cỗ kiệu này lại màu trắng!
“Tiểu Bát, ngươi cảm thấy Yêu Vương có ý gì? Lẽ nào hắn muốn kết hôn một xác chết tên Túy Ly Huyên?” Giọng Nam Tầm có chút run rẩy.
Hư Không Thú chỉ trả lời một câu: “Chúc ngươi may mắn.”
Nâng kiệu là tám con Địa ngục Ma báo đôi mắt xanh biếc, ngoài ra cũng không còn yêu thú nào khác.
Tám đôi mắt xanh biếc đồng loạt rơi trên người Nam Tầm làm nàng có áp lực thật lớn.
Mặc dù chỉ phái tám con Địa ngục Ma báo tới đón dâu, cỗ kiệu lại còn trắng như đám ma, nhưng mọi người giận mà không dám nói gì.
Nam Tầm quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi lên kiệu trong rừng ánh mắt kính sợ, tiếc hận, lo lắng hoặc cười trên sự đau khổ của người khác.
Người còn chưa ngồi vững, tám con Địa ngục Ma báo này đã nhấc lên cỗ kiệu trắng quay đầu liền đi, tốc độ nhanh như bay, vội vã như đi đầu thai vậy.
Nam Tầm người này đây, tuy rằng trên miệng luôn ồn ào sợ sệt, nhưng thật ra là người vô tâm, chỉ chốc lát liền đã ngủ gật. Chỉ là nàng không nghĩ tới mới ngủ gật một lát, lúc tỉnh lại, nàng đã không ở trong kiệu từ lâu.
Nàng đang nằm trên một tràng kỷ*, ánh sáng xung quanh có chút tối tăm, nguyên tố ngũ hành tự nhiên trong không khí rất mỏng manh, tràn ngập tại không gian này đây là nguyên tố hắc ám Huyền giả không thể hấp thu.
Nơi này hẳn là... Ma Vực trong truyền thuyết.
*phá vỡ thiết lập nhân vật: out of character
*đóa bạch liên - bạch liên hoa: thánh mẫu, marysue
*linh cầm: chim
*một canh giờ: 2 tiếng
*tràng kỷ: ghế dài, từ này Việt Nam có.