Mục lục
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: PaduC/ Beta: Norah

Lúc tính tiền, Lệ Sâm trực tiếp rút ra một tấm thẻ hạng kim cương. Nhân viên bán hàng cung kính tiếp nhận, tay nhỏ còn run lên.

Thẻ hạng kim cương!

Bà đoán được đối phương là nhân vật lớn, nhưng không nghĩ lại là nhân vật lớn đến trâu như vậy. Người có thẻ vàng của khu thương mại bọn họ đã rất xa xỉ, không ngờ người này còn là THẺ, KIM, CƯƠNG!

Nhân viên bán hàng càng không ngờ được rằng, ngày hôm sau, cấp trên của bà thông báo tăng lương, còn không phải tăng khoản nhỏ.

Hai cha con Lệ Sâm Nam Tầm thật vui vẻ ra khỏi tòa nhà cao tầng, Lệ Sâm tự mình xách váy nhỏ cô mới mua.

Hai người còn chưa đi bao xa, trong đầu Nam Tầm lại vang lên tiếng của Tiểu Bát: "Cảnh báo cảnh báo! Cái cô đứng phát tờ rơi ở trước cửa hàng kia là một trong mấy tình nhân nhỏ của ba ngươi, hơn nữa là hoa giải ngữ hắn thích nhất!"

Nam Tầm:...

Hiện tại cô rất muốn giết chết Tiểu Bát, càng muốn giết chết ba Lệ Sâm của cô hơn.

Nam Tầm còn chưa kịp nghĩ biện pháp để cho Lệ Sâm đi đường vòng, vì vậy hai người đã đến gần cô gái phát tờ rơi này.

Cô gái này có vẻ ngoài rất xinh đẹp, mặc váy liền áo màu vàng, đi giày cao gót nhọn màu đen. Dù có phát tờ rơi nhưng cũng thành một phong cảnh xinh đẹp.

"Chào tiên sinh, ngài có thể ủng hộ đôi chút cho hoạt động quyên giúp trẻ khuyết tật không?" Cô gái kia đã đưa một tờ quảng cáo tới trong tay Lệ Sâm.

Giáo dưỡng tốt đẹp khiến Lệ Sâm đưa tay nhận tờ rơi. Anh nhìn lướt qua nội dung trên tờ quảng cáo, không khỏi nhướng mày.

Nam Tầm: "Xong rồi xong rồi, ta đã tưởng tượng ra rất nhiều kịch bản máu chó, nào là con gái nhà nghèo thiện lương có lòng cảm thông gả vào nhà giàu, từ đây Lệ thiếu vung tiền như rác."

Hư Không Thú vội vàng nói: "Đừng chỉ đứng tưởng tượng, ngươi mau ngăn cản đi!"

Vì vậy Nam Tầm liền vội vã ôm lấy đùi Lệ Sâm: "Ba, chúng ta mau trở về đi thôi, con muốn về nhà."

Nam Tầm len lén liếc một cái, vậy mà thấy sau khi cô gái kia nghe cô gọi ba ba, nụ cười trên mặt cứng lại.

Cho nên mới nói, cái cô này nhìn thấy ba Lệ Sâm của cô, quả nhiên đã động tâm tư không nên động?

Nhưng cô gái kia chỉ cứng mặt một hồi liền tiếp tục nở nụ cười: "Tiên sinh, hy vọng ngài có thể ủng hộ hoạt động của chúng tôi. Tổ chức lúc bốn giờ chiều thứ bảy này, sẽ không làm ngài mất quá nhiều thời gian."

Hư Không Thú đờ mờ một tiếng: "Có nghe thấy không, bây giờ đã bắt đầu hẹn thời gian. Hoạt động kia xong vừa đúng lúc vào buổi tối, nếu hai người này nhìn vừa mắt lại đột nhiên nhảy đến tình một đêm phải làm sao bây giờ?"

"Phụ nữ bây giờ đều khó đối phó như vậy sao?" Nam Tầm hít một hơi.

Hư Không Thú: "Cha ngươi là người đàn ông độc thân hoàng kim nha, phụ nữ đều muốn bắt lại. Nếu có thể làm mẹ kế của ngươi, người ta còn mừng chẳng được đâu. Ngươi mau hành động đi, thở dài có ích lợi gì!"

Nói đúng. Con mẹ nó cô đều gọi ba ba rồi, cái cô này còn chưa hết mơ tưởng, còn quyến rũ ba cô ngay trước mặt cô con gái này, coi cô là người chết à?

Nam Tầm lập tức kéo Lệ Sâm lui lại một bước, trợn mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt: "Cô hư, ba con mới không đi đâu. Cô cười xán lạn với ba con như thế làm gì, chẳng lẽ cô muốn làm mẹ kế của con?"

Nói xong Nam Tầm nhào tới trên đùi Lệ Sâm, oa một tiếng liền khóc ra nước mắt: "Con không muốn mẹ kế, không muốn mẹ kế. Ba ơi ba đừng thích cái cô này..."

Ánh mắt Lệ Sâm đột nhiên tối lại, lạnh lùng nhìn cô gái kia, sau đó vò tờ quảng cáo trong tay thành một cục ngay trước mặt cô ta, rồi ném vào... thùng rác.

Làm xong những thứ này, anh xoa đầu Nam Tầm dỗ dành: "Cục cưng đừng tức giận, ba ba không thích cô kia, chỉ thích con."

Nam Tầm dụi dụi đôi mắt, mắt to ướt át, khóe mắt còn dính hạt nước mắt to như hạt đậu vàng: "Ba ba thực sự sẽ không bị mấy cô khác cướp đi sao?"

Lệ Sâm ôm con gái nhỏ đang tủi thân vào trong ngực, hôn khuôn mặt béo mập nhỏ bé này một cái: "Chỉ cần cục cưng luôn yêu ba ba như thế, thì ba ba sẽ không bị người khác cướp đi."

Nam Tầm: "Đờ mờ Tiểu Bát, anh ta thật âm hiểm, đây là đang đào bẫy cho ta đây. Ý là nếu ta không yêu anh ta như hiện tại, anh ta sẽ tạo một ổ anh chị em cho ta á!"

Hư Không Thú liền vội vã nói: "Chuyện này đơn giản mà, ngươi luôn yêu hắn như thế là được rồi đúng không?"

Nam Tầm đâm tiểu nhân trong lòng: "Nhưng ta đã yêu anh ta như thế, vì cái lông gì mà giá trị ác niệm chẳng thèm rớt một 1 điểm?"

Hư Không Thú trầm mặc trong chốc lát, suy nghĩ rồi nói: "Đây là thế giới cấp thấp, linh khí quá mỏng manh, vì vậy chúng ta không thể tốn thời gian ở đây quá lâu. Dự định mười tám tuổi trước đây phải sửa lại thôi, nếu qua năm năm nữa vẫn cứ không tiến triển gì, chứng tỏ con đường dùng tình thân độ hóa boss lớn không thể thực hiện được, chúng ta liền trực tiếp đi thế giới sau ném tiết tháo đi."

Nam Tầm:...

Tiểu Bát kiến nghị thật khoa học thật có lý, cô thật không có gì để nói.

Nam Tầm vội ôm lấy cổ ba Lệ Sâm, thân mật dán mặt với anh, nói ngọt ngào: "Ba, ba, con chính là cục cưng bảo bối của ba, con yêu ba nhất. Ba cũng phải yêu con nhất, chỉ có thể yêu một mình con."

Lệ Sâm cười khẽ: "Ba ba đảm bảo với con, ba ba chỉ yêu một mình con."

"Thật ạ?" Nam Tầm mở to đôi mắt đen láy đối diện anh.

Lệ Sâm nhìn con ngươi đen nhánh sáng ngời phản chiếu rõ ràng bóng dáng của mình, ánh mắt không nhịn được mềm đi vài phần: "Thật."

Hai người vốn đang không coi ai ra gì mà ‘show’ tình yêu cha con, Tiểu Bát bỗng hoan hô trong đầu Nam Tầm: "Giá trị ác niệm của ba Lệ Sâm ngươi vừa rồi giảm 2 điểm, hu hu, quá khó khăn rồi!"

Nam Tầm thầm bĩu môi. Mỗi ngày cô nhét đường đầy miệng cho ba Lệ Sâm, nhét từ lúc cô một tuổi tới khi cô năm tuổi, nhét nhiều năm như vậy chỉ giảm được 2 điểm? Cô quả thực đến quỳ với Lệ Sâm.

Cái cô trộm gà không xong còn mất nắm gạo trực tiếp đi đường vòng rồi.

Đôi mắt hẹp dài sắc bén của Lệ Sâm lập tức híp lại, lạnh lùng nói: "Đứng lại, ai cho phép cô phát tờ rơi ở đây? Sau này lăn xa chút."

Cô gái xinh đẹp kia trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết người đàn ông đẹp trai "cool ngầu" vô cùng này lại có thể nói lời chanh chua như vậy. Hơn nữa, hơn nữa vừa rồi cô cũng không nói gì mà, dù cô có nghĩ cái gì cũng biểu hiện cực kì mơ hồ, sao người đàn ông này có thể không phong độ như thế!

Không bao lâu sau, giám đốc cửa hàng vội vội vàng vàng chạy đến, ông khúm núm lấy lòng Lệ Sâm, tỏ vẻ sau này sẽ không để những người này tùy tiện đến khu thương mại phát tờ rơi.

Sau đó cô gái xinh đẹp kia liền bị hai bảo vệ mà giám đốc gọi tới... khiêng đi rồi.

Cô gái bị đối xử như thế, hoàn toàn mất vẻ tao nhã lúc đầu, mắng chửi một đường.

Nam Tầm được Lệ Sâm mặt lạnh ôm đi, trong lòng thấy rất vui sướng, hôm nay một lúc bóp nát hai đóa hoa đào của ba Lệ Sâm.

Chờ sau khi về đến nhà, Tiểu Nam Tầm bò đến trên bàn chờ ăn cơm.

Bỗng nghĩ đến cái gì, Nam Tầm lập tức nói: "Ba ba, con muốn ăn đầu cá."

Cô cảm thấy về sau phải đối phó nhiều hoa đào nát của Lệ Sâm như vậy, khẳng định rất tốn chất xám, cô nên bồi bổ cho chính mình.

Lệ Sâm xoa đầu nhỏ của cô, lập tức dặn dò người làm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK