Nhưng Tiểu Bát quả nhiên là “Tiểu Bát chết bầm”, chẳng rên lấy một tiếng. Thần thú người ta đang bế quan, nào nghe được tiếng gọithâm tìnhcủa Nam Tầm.
Kì thực mới qua một năm, Nam Tầm đã nhen nhóm khát vọng lén thăm Lê Phong, bởi cô nghĩ mình sẽ rời thế giới này bất cứ lúc nào, nên trước lúc ấy muốn gặp cậu một lần. Song Nam Tầm gắng nhịn xuống.
Qua năm thứ hai, ước muốn đó càng thêm mãnh liệt, ngay cả tiểu thuyết hay hạt dưa cũng đã chẳng thể làm cô nguôi ngoai.
Hai năm một tháng, Nam Tầm chắc mẩm Tiểu Bát sắp đột phá nên vẫn nhẫn nhịn không hành động.
Lại một tháng nữa qua đi, Nam Tầm nghĩ: hẳn là Tiểu Bát sắp kết thúc kỳ bế quan rồi.
Cứ vậy ròng rã ba năm trời.
Nam Tầm uất nghẹn.
Vì tin mấy lời vớ vẩn của Tiểu Bát, cô mới không đi trêu chọc nhóc Lê Phong đáng yêu, ai ngờ… Phí hết ngần ấy thời gian!
“Hồng Cầm! Hồng Kỳ! Hồng Thư! Hồng Họa!” Nam Tầm rống lên, khí thế tổng tài bá đạo ra lệnh: “Ta muốn toàn bộ tư liệu về Lê Phong trong ba năm nay, lập tức, tra!”
Hồng Cầm nghe cái tên này thì giật thót: “Chủ tử, đã ba năm mà người còn nhớ nhung cái đứa ăn cháo đá bát đấy ạ?”
Hồng Họa cũng ngạc nhiên không thôi: “Chủ tử, thời gian qua bọn nô tì tìm cho người bao người tuyệt mỹ là thế, sao người vẫn chưa quên tên kia?”
Trong mắt bốn tỳ nữ, đống trai đẹp các nàng tỉ mỉ chọn lựa đều đã được chủ tử sủng hạnh. Tuy mỗi tên chỉ ở dăm ba bữa, nhưng các nàng xác thực đã thấy chủ tử cho gọi bọn họ, bởi chỉ khi chủ tửdùngxong, các nàng mới dám trêu đùa đôi chút.
Nam Tầm thấy mặt bốn tỳ nữ nhăn như mướp đắng đầy căm thù thì quyết định không cần bọn họ điều tra, tự cô sẽ ra trận tới Thanh Vân thăm Lê Phong.
Cô đã nghĩ thông, sống trên đời nên tận hưởng lạc thú trước mắt, chẳng sợ chỉ còn một hai ngày, cô cũng phảibứtbằng được cây cải thìa mọng nước Lê Phong!
Ba năm qua, tuy Nam Tầm bị người trong Ma giáo nhận định là kẻ lười nhác, nhưng thân đứng đầu bảy hộ pháp, những chuyện cần xử lý cô đều giải quyết thỏa đáng. Vì vậy hiện tại cô muốn xuống núi chơi một thời gian, đương nhiên chẳng ai dám bắt bẻ. Hơn nữa, hai tháng trước giáo chủ Hắc Nhai bắt đầu bế quan, Nam Tầm nghiễm nhiên thành chị đại to nhất. Cô nói một, kẻ nào dám nói hai.
Ném cung Phi Hà cho bốn tỳ nữ trông coi, Nam Tầm tung tăng phấn khởi xuống núi. Tiếng leng keng vang lên không ngừng, hệt như đang xướng khúc nhạc êm tai.
Mấy năm nay cô đã quen càn rỡ, căn bản không thèm quan tâm phải tiết chế, ai bảo võ công cô cao chứ. Áo quần rực rỡ cùng với tiếng chuông lanh lảnh chính là đặc trưng của Hồng Y.
Bây giờ Nam Tầm không tô vẽ gì lên mặt nữa. Dù sao ba năm trôi qua, mặt cô đã nảy nở hơn chút, đã không cần phải bôi son đỏ chót để che giấu tuổi tác. Đôi môi cô lúc này hồng hào căng mọng, bớt đi sắc đỏ khiến nét quyến rũ mị hoặc khi cười giảm đi đôi phần, ngược lại tăng phần hoạt bát tinh nghịch đầy sức sống.
…
Đây là lần đầu tiên Nam Tầm tới Thanh Vân. Lấy tiêu chí đến đích nhanh nhất, cô xuyên thẳng qua cánh rừng già sâu trong núi địa bàn phái Kình Thương.
Cứ tưởng nơi đây dân cư thưa thớt, ai ngờ phía trước lại truyền tới tiếng cãi vã. Nam Tầm vốn định không lo chuyện bao đồng, nhưng đang chuẩn bị đi vòng qua thì bất ngờ nghe thấy bốn chữ “Quỷ Diện Độc Thủ”, thế là liền khựng lại, bay thẳng qua hướng đó.
Cô không cố tình thả nhẹ bước chân, cho nên lục lạc trên chân vẫnleng keng leng kengkêu liên hồi, rất vui tai.
Chờ Nam Tầm tới hiện trường, mọi người thế nhưng đều im lặng ngước mắt lên nhìn cô.
Trước mặt là bảy, tám đệ tử trẻ tuổi mặc chế phục của phái Kình Thương – áo bào trắng thắt đai ngọc. Nam Tầm không thể không cảm thán, không hổ là môn phái đứng đầu, làm màu thôi cũng hạng nhất, ngay cả trang phục cho đệ tử cũng đẹp đến vậy.
Có điều, nhóm đệ tử Kình Thương đang làm chuyện khiến Nam Tầm không cách nào vui nổi. Bọn họ vây quanh một nam nhân… thoạt nhìn có vẻ trói gà không chặt.
Người nọ mặc y phục màu lục lam* mộc mạc, suối tóc đen như mực vấn lỏng lẻo chảy dài sau eo, thân hình cao ráo thẳng tắp kết hợp với bộ đồ trông đẹp mắt vô cùng. Tay áo tùy ý xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay màu lúa mạch khỏe khoắn.
[*Màu lục lam này là [Thanh], màu xanh giao giữa lục và lam.]
Có những người, chỉ cần một bóng hình đã có thể khiến người khác suy nghĩ miên man. Điển hình là người trước mắt đây. Bởi vậy dù có đeo mặt nạ quỷ cực kỳ dữ tợn, hắn vẫn làm người ta nhịn không được liếc thêm vài lần.
Nam Tầm quét qua người nọ một cái liền thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn đám đệ tử Kình Thương đang đầy vẻ cảnh giác, cười tủm tỉm hỏi: “Hình như ta quấy rầy các ngươi?”
Giọng Hồng Y trời sinh mị hoặc, dẫu cô không cố tình cũng tạo cảm giác như đang dụ dỗ đàn ông. Mà ở đây đa số là nam nhân, ánh mắt bọn họ không tự chủ lướt qua đường cong lả lướt của cô. Có kẻ lập tức quay đi, có kẻ lại chẳng dời nổi mắt.
Tên mặt quỷ cũng chầm chậm ngoảnh lại, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm dưới lớp mặt nạ găm thẳng vào cô chăm chú hồi lâu.
“Sư huynh! Các huynh nhìn đi đâu đấy? Ả ta chính là yêu nữ Ma giáo, Hồng Y La Sát!” Nữ đệ tử duy nhất tức giận quát to.
Trông thấy đường cong hút hồn trước ngực Hồng Y, nữ đệ tử đỏ mặt mắng: “Đồ yêu nữ dâm đãng vô sỉ suốt ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông!!”
Nam Tầm hơi nhíu mày, rồi lập tức cười duyên: “Tiểu muội muội, họa từ miệng mà ra đó nha.”
Nữ đệ tử nhổ toẹt: “Ta mắng ngươi yêu nữ đấy thì sao? Thiên hạ này ai mà không biết cái danh dâm đãng của Hồng Y ngươi? Ngươi ngủ với hàng ngàn hàng vạn tên rồi còn gì! Dâm oa đãng phụ!”
Ánh mắt Nam Tầm thoáng cái trở lên sắc lạnh, bấm tay nhắm chuẩn mặt nàng ta bắn một phát. Nữ đệ tử lập tức ôm mặt lăn lộn trên đất, đau đớn gào khóc om sòm: “Mặt ta, đau quá! Đau quá! Sư huynh cứu ta, a a —”
“Sư muội!” Mấy nam đệ tử khác trừng Nam Tầm: “Yêu nữ, ngươi làm gì sư muội ta?”
Nam Tầm cười khúc khích: “Muội muội mới tí tuổi đầu mà mở miệng câu nào là dâm với chả đãng, ta dạy dỗ xíu thôi. Đừng lo, đau một lát rồi hết à. Tuy nhiênnnn ——” Cô kéo dài âm cuối, cười bảo: “… Mặt sẽ ngứa lắm đấy, nhưng chớ có cào loạn, bằng không gương mặt như hoa như ngọc kia sẽ hỏng mất, ha ha ha…”
Mấy người nghe vậy cuống lên, không quan tâm việc đoạt linh chi ngàn năm trong tay Quỷ Diện Độc Thủ nữa, tất cả đồng thời chĩa mũi nhọn về phía yêu nữ Ma giáo.
“Nói vậy là yêu nữ ngươi muốn đối địch với phái Kình Thương chúng ta?” Vài người đã tuốt kiếm khỏi vỏ, tức giận trừng mắt.
Nam Tầm mất hứng bĩu môi: “Là nàng ta lăng mạ ta trước, vả lại, ta cũng chỉ cho nàng một bài học nho nhỏ. Chẳng phải phái Kình Thương các ngươi công bằng chính trực nhất ư? Sao, nàng ta thóa mạ người khác nhưng lại không cho họ giáo huấn hả?”
Các nam đệ tử nghe chất giọng yêu kiều nũng nịu của nữ tử, tay không khỏi siết chặt kiếm, lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi lạnh.
Quả là yêu nữ, chỉ vài câu đã khiến lòng người lung lạc.
Nam Tầm đang giằng co với bọn họ, Quỷ Diện Độc Thủ bên cạnh đột nhiên cử động, không nhanh không chậm cõng sọt trúc trên mặt đất lên.
Sau đó, cứ vậy nghênh ngang rời đi.
… Trực tiếp lướt qua mặt Nam Tầm.
… Lướt qua.