Người mặc áo sơ mi trắng này cùng đi vào khu biệt thự với Nam Tầm, hai người vừa đi vừa trò chuyện, tiếng cười vang không ngừng. Nói chính xác thì chỉ có một mình Nam Tầm cười, người bên cạnh dường như bị đơ cơ mặt, không thích cười. Nhưng lúc tâm tình anh tốt, có thể nhìn thấy ý cười trong đôi mắt thâm thúy đó, như vô vàn ánh sao sáng lấp lánh rất mê người.
Người đàn ông đưa Nam Tầm đến trước cửa biệt thự.
Nam Tầm rất cảm kích: "Nói thật, ngày hôm nay vừa xảy ra một chuyện khiến tôi khá sợ hãi, vì vậy cảm ơn anh đi cùng tôi tới tận đây. Đúng rồi, anh ở đâu, chắc phải ở gần đây chứ?"
Anh ta gật gù: "Tôi cũng ở đây. Cô vào đi thôi, chờ cô vào nhà rồi tôi sẽ rời đi."
Nam Tầm mở cửa, bỗng nhiên đầu óc như bị chập mạch, hỏi: "Anh có muốn vào uống chén trà hay không?"
Đầu tiên người đàn ông ngẩn ra, sau đó trong mắt chậm rãi chảy xuôi ý cười: "Cô không sợ sau khi tôi vào rồi giựt tiền cướp sắc à?"
Nam Tầm cười ha ha thành tiếng: "Người dám giựt tiền cướp sắc tôi còn chưa sinh ra đâu. Anh đừng nhìn bộ dạng tôi có vẻ thục nữ, thật ra tôi đánh nhau rất lợi hại đó." Taekwondo cấp mười, Tán đả cấp mười không phải nói khoác.
Nghe xong lời này, ý cười trong mắt người kia càng nồng: "Tôi tin cô. Vậy tôi liền vào xin cốc nước."
Nam Tầm vốn cũng chỉ khách sáo, ai ngờ người này đúng là không khách khí chút nào.
Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt mời người đi vào.
Quả nhiên người này chỉ uống chén trà thì đi ngay, làm cho Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm.
Đèn tầng hai biệt thự sáng lên, người đàn ông vốn đã đi xa lại trở về trước cửa, ánh đèn đường ấm áp chiếu vào trên người đó, trên đất không có... bóng.
Mấy ngày tiếp theo không xảy ra chuyện kì quái gì nữa, rốt cuộc trái tim căng thẳng của Nam Tầm có thể được thả lỏng.
Sau khi Nam Tầm chuyển vào biệt thự, ngày nào Bạch Khê Diệp cũng đến ăn chực, nói là cơm cô nấu có mùi vị gia đình.
Trên thực tế việc Bạch Khê Diệp mỗi ngày đều đến làm cho Nam Tầm sắp phiền chết. Anh ta vừa đến, Nam Tầm vì tăng độ thiện cảm, ngày nào cũng phải làm một bàn đồ ăn phong phú, hơn nữa người này không hề có một chút tự giác chủ động rửa chén nào, cơm nước xong liền nghỉ ngơi. Một chồng chén đĩa cao như vậy nhìn mà phát mệt.
Nam Tầm nhớ tới chuyện lần trước, trong lúc vô tình mở miệng đùa: "Bạch Khê Diệp, lần trước em gọi nhiều cuộc cho anh như vậy, sao máy anh luôn bận vậy. Thành thật thú tội, có phải anh nấu cháo điện thoại với tình nhân nào đó sau lưng em không đấy?"
Bạch Khê Diệp có chút lơ mơ, anh vội vàng bật điện thoại nhưng cũng chưa nhìn thấy lịch sử cuộc gọi nào.
"Mạt Mạt, em không nên đổ oan cho anh nha. Khi nào thì anh không tiếp điện thoại của em rồi hả? Dù anh có đang nói chuyện với người khác, nhận được điện thoại của em, anh khẳng định sẽ kết thúc ngay."
Lần này đến phiên Nam Tầm bối rối.
Qua hồi lâu, Nam Tầm chợt nhảy ra một câu: "Bạch Khê Diệp, anh tìm bác sĩ tâm lý cho em đi."
Câu nói này khiến Bạch Khê Diệp bị dọa sặc, anh vội vàng hỏi: "Mạt Mạt, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nam Tầm liền kể hết những chuyện kì quái mấy ngày trước cho anh nghe.
Bạch Khê Diệp nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, chế nhạo chắc cô xem nhiều phim kinh dị quá. Nhưng vì để cô yên tâm, anh vẫn liên hệ với một bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý tên là Lý Mạc, là bạn học cũ của Bạch Khê Diệp.
Bác sĩ Lý hơi đẩy mắt kính gọng vàng trên mũi, cười rất chuyên môn hóa: "Cô Bạch không cần lo lắng, chắc do cô nghỉ ngơi không đủ nên dẫn đến tâm lý rối loạn, nghỉ ngơi vài ngày thì ổn thôi."
Nam Tầm yên lặng trợn trắng mắt: "Bác sĩ Lý, anh cảm thấy một ngày ngủ hơn chín tiếng, trong đó không hề giật mình thức giấc thì chất lượng giấc ngủ thế nào?"
Dường như bác sĩ Lý đã hiểu ý của cô, anh ta bảo cô nằm trên ghế sofa.
"Cô Bạch, cô nghe theo lệnh của tôi, thả lỏng."
Nam Tầm thả đến rất lỏng, muốn nghe xem anh ta có thể hót cái gì.
"Cô Bạch, bây giờ cô đang đứng trên một đồng cỏ xanh ngát, cô nghe thấy tiếng gió thổi động lá cây, tiếng sông chảy róc rách, tiếng chim bay ngang bầu trời, sau đó cô đi một lúc thấy được ba cánh cửa. Một trong số đó là cửa gỗ, trên cửa có dây leo màu xanh quấn quanh, cánh cửa thứ hai làm bằng sắt lạnh lẽo, cánh cửa thứ ba là cửa lớn một căn nhà nông thôn cũ. Bây giờ cô hãy chọn một cánh cửa."
Nam Tầm chọn cánh cửa thứ ba, cửa lớn nhà cũ.
Vừa mới bắt đầu Nam Tầm còn có thể phân rõ giấc mộng và hiện thực, sau đó cô thực sự có cảm giác mình đang đứng trước cửa một căn nhà lớn.
Không biết vì sao, căn nhà này nhìn có chút quen mắt.
Giọng bác sĩ Lý thôi miên trầm thấp: "Sau khi cô đẩy cửa đi vào rồi cô thấy gì sau cửa?"
Nam Tầm mở cửa lớn đi vào, nhìn thấy hoa cỏ xanh um trong sân, lại mở tiếp cửa nhà, cô không khỏi ngẩn ra.
Con mẹ nó cô thấy trên bàn cơm trong phòng khách tràn đầy đồ ăn thơm nức mũi, đều là món cô thích nhất!
Nam Tầm nhịn không được ngồi xuống nếm hai món, mùi vị cũng cực kỳ đáng khen, hoàn toàn bắt kịp đồ ăn khách sạn năm sao.
Đang lúc này, cô nghe thấy tiếng xắt rau chặt thịt truyền ra từ trong phòng bếp.
Nam Tầm thả đũa xuống, chậm rãi đi tới.
Cô lặng lẽ ngó đầu vào phòng bếp.
Trong phòng bếp có một người đàn ông, người đó mặc áo sơ mi trắng phau, quần tây đen, giày còn chưa kịp thay, vẫn là giày da đen bóng.
Bóng lưng người đàn ông cúi đầu làm cơm thực hấp dẫn người.
Vóc người của anh ta rất đẹp, hai chân thẳng tắp, cơ bắp tay nâng lên hạ xuống theo động tác xắt rau, ống tay áo cuốn lên nhẹ nhàng lay động.
Anh ta đang chú tâm việc trong tay, rồi dường như nhận thấy phía sau có người, động tác hơi dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu.
Giờ khắc này, Nam Tầm lại có chút chờ mong nhìn thấy gương mặt đó.
Nhưng lúc chờ được người đàn ông kia quay đầu, hai mắt Nam Tầm bỗng nhiên trừng lớn.
Người này không có mặt!
"A ---"
Nam Tầm hét toáng lên, giật mình mở mắt tỉnh lại.
Bác sĩ Lý bị cô làm sợ hết hồn, vội vàng hỏi cô: "Cô Bạch, đến cùng thì cô thấy gì sau cánh cửa cô chọn?"
Nam Tầm nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng nói: "Tôi thấy trên bàn có rất nhiều món ăn, đều là món tôi thích nhất. Sau đó tôi nghe thấy tiếng người xắt rau trong bếp, vậy là tôi đi vào, kết quả... Tôi thấy được một người đàn ông, người đó không có mặt."
Bác sĩ Lý vừa bắt đầu vẫn còn cười, nhưng nghe xong lời này có hơi mất hứng. Anh cảm thấy có thể Nam Tầm đang chơi mình.
Trải qua anh thôi miên, những thứ người bệnh bình thường thấy đều do anh bố trí kỹ càng, sau những cánh cửa kia có tiền tài, có trai đẹp gái đẹp. Nhìn thấy những thứ này chứng tỏ gần đây áp lực quá lớn, vì túng quẫn vật chất hay tình cảm khó khăn. Sao cô Bạch đây lại có thể nhìn thấy người đàn ông không có mặt chứ.
Cô không phải đang chơi anh thì là gì?
Nếu không phải cô gái trước mặt do Bạch Khê Diệp tự mình giới thiệu, có thể anh đã đuổi người ngay rồi.
Nam Tầm cũng nhìn ra bác sĩ Lý không vui, cô cũng không muốn gây phiền toái cho boss, liền cười cười nói: "Có thể do gần đây xem phim kinh dị quá nhiều, cho nên sinh ra loại ảo giác này."