Nam Tầm vừa nghe Tiểu Bát nói lời này thì nháy mắt trở nên cảnh giác. Nàng chạy tóe khói tới bờ tường Tiếu phủ, tìm được cây đại thụ lúc chiều mình trèo ra, rồi nhanh chóng bò lên. Động tác leo cây lưu loát, vừa nhìn đã biết là tay già đời.
Nhưng mà, ngay khi Nam Tầm bò lên bờ tường định nhảy xuống, phía trước đột nhiên xuất hiện một vùng sáng.
Nam Tầm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Nương nàng chắp tay sau lưng, mặt vô cảm nhìn nàng. Mà cha nàng đang như tiểu tức phụ theo cạnh nương, dùng sức nháy mắt ra hiệu. Phía sau hai người là hộ vệ và gia nô cầm đèn lồng.
Nam Tầm nuốt nuốt nước miếng, cặp mông vừa khỏi hẳn dường như lại ngâm ngẩm nhức nhối.
Tiếu Hồng châm chọc: "Nhảy đi, sao không nhảy xuống? Hôm nay dù ngươi không té gãy chân, lão nương đây cũng phải đánh gãy chân ngươi!"
Nam Tầm cười giả lả: "Mẫu thân đại nhân, hôm nay người về sớm vậy ạ? Không uống vài ly rượu với nhóm tỷ muội nào ạ?"
"Ngươi còn dám cãi? Lăn xuống đây cho lão nương! Nói, ngươi vừa đi đâu về? Vết thương trên mông vừa khỏi đã ra ngoài lêu lổng. Lão nương quả nhiên không nên tin lời ngươi, cái gì mà thi đậu công danh, toàn cha nó nói nhảm!"
"Nương, lão nương của con ơi, người tốt xấu gì cũng là quan văn, nói tục chửi bậy thế không sợ mấy kẻ thù của người tấu với hoàng thượng ạ?"
Tiếu Hồng buồn bực: "Hôm nay đừng ai cản ta, ta phải đánh gãy chân chó của Tiếu Dao!"
"Cha, cứu mạng, nương muốn giết người ——"
Tiếu phủ trải qua một đêm gà bay chó sủa. May mắn cùng cực chính là Nam Tầm không bị đánh gãy chân chó.
Hai mẹ con Tiếu Hồng, Tiếu Dao qua cuộc đàm phán dài đằng đẵng, cuối cùng ký một bản hiệp nghị:
"Tiếu Dao trong kỳ thi Hội sang năm buộc phải vào được nhóm năm mươi đầu bảng. Nếu không, nàng vĩnh viễn không thể bước ra khỏi Tiếu phủ; về sau lão nương nàng nói Đông, nàng tuyệt đối không được đi hướng Tây.
Tuy nhiên trước kỳ thi Hội, Tiếu Dao có thể tự do sắp xếp thời gian của mình. Trừ những việc như giết người, đánh cướp, cường đoạt ca nhi đàng hoàng, những chuyện khác không cần báo cáo. Nương nàng cũng tuyệt đối không được nhúng tay vào việc riêng của nàng."
Bất kỳ ai trong hai bên làm trái ước định, sẽ phải vẽ đầy rùa đen lên mặt, còn phải chu du một vòng quanh hoàng thành.
Vốn dĩ ban đầu Nam Tầm viết là khỏa thân, nhưng bởi hở hang quá mức sẽ bị thị vệ tuần tra bắt, cho nên đổi lại thành cái này.
Cha Tiếu Dao là Thái Thương làm nhân chứng. Hiệp nghị được chia làm ba bản, mỗi người một bản.
Thái Thương ở một bên dở khóc dở cười nhìn hiệp nghị của hai mẹ con.
Dù ai thua chăng nữa, còn không phải vẫn mất mặt Tiếu phủ sao? Thật không hiểu hai mẹ con nhà này đang so đo gì nữa.
***Truyện được đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***
Ngày hôm sau, Nam Tầm bắt đầu kiếp sống học hành gian khổ sống dở chết dở của mình.
Những quyển sách hồi nương nàng thi đậu công danh đều được cất chứa. Nếu nàng có thể xem hết đống sách đó, thì tiến vào ba hạng đầu thi Hội tuyệt đối không thành vấn đề.
Nam Tầm vốn ngỡ mình là thiên tài, kết quả chờ đọc đống kinh thư tối nghĩa khó hiểu đó xong, mới biết thế nào là sét đánh giữa trời quang.
Đi thi thì phải hỏi đạo trị quốc, quân sự, chính trị gì đó chứ. Vì cái quái gì cứ phải xem mấy quyển kinh thư buồn tẻ vô vị này?
Cho nên mới nói, làm người không thể khoác lác.
Có một số việc không thể nói bừa, bằng không giây sau liền tự vả.
Giờ phút này Nam Tầm tự thấy mặt mình đau đau.
Tiểu Bát: "Thân ái, cố lên ha, ta tin ngươi là một thiên tài."
Thật ra có một chuyện Tiểu Bát luôn buồn bực, Nam Tầm đọc sách, ghi nhớ kiến thức thì tương đối trâu bò, trí nhớ vô cùng tốt. Nhưng có đôi khi... Ha hả, nó cũng không biết nên nói thế nào. Sao có những chuyện lại không nhớ nổi thế? Đặc biệt là mặt người, một khuôn mặt gặp ba bốn lần mà còn không chắc đã nhớ rõ.
Nam Tầm nhìn chồng sách cao chót vót trên bàn, ngửa đầu thở dài. Sau đó bắt đầu tĩnh tâm nghiêm túc đọc sách, đến nỗi những chỗ không hiểu cũng chỉ có thể thỉnh giáo mẫu thân đại nhân tôn kính.
Ban ngày, Nam Tầm học thuộc một hơi hết cả quyển sách, buổi tối sẽ đi quấy rầy thế giới hai người của nương và cha.
Cha nàng thấy Tiếu Dao tích cực tiến tới như thế, mừng đến rơi nước mắt. Lão nương tuy xụ mặt, cũng không khó nhìn ra vẻ khiếp sợ ẩn trong mắt.
Người đi rồi, Tiếu Hồng mới dùng sức vỗ vỗ mặt mình: "Thương đệ, ta đang mơ đấy hả? Đây thật là con gái mình ư? Dao Dao đổi tính thật rồi. Cả quyển sách dày như thế, vậy mà nó thuộc hết cả!"
Thái Thương dùng mu bàn tay lau đôi mắt đỏ rực của mình: "Thê chủ, ta đã nói với nàng Dao Dao là đứa bé ngoan rồi, nàng cứ không tin ta. Hiện tại nàng thấy chưa, Dao Dao ngoan thật mà."
Tiếu Hồng đầu tiên là cười gượng, ngay sau đó lại "hừ" một tiếng: "Dù nó đổi tính thì cũng không biết vì ca nhi nhà ai. Chúng ta làm phụ huynh mà trong lòng nó còn thua cả một người ngoài."
Thái Thương phụt cười: "Thê chủ, nàng đang ghen đấy hử? Dao Dao cũng lớn rồi, sớm hay muộn đều phải thành thân. Nàng còn có thể bắt nó độc thân mãi sao?"
Tiếu Hồng ôm người vào ngực, có chút lo lắng nói: "Không phải không cho nó thành thân, mà là vẫn không tìm được người tốt. Đây là lần đầu tiên Dao Dao quan tâm người ngoài đến vậy, nếu phẩm hạnh đối phương không tốt thì phải làm sao bây giờ? Dao Dao, đứa nhỏ này tính tình ngây thơ, dễ bị người ta lừa. Thu Song của Phương Mãn Các gì đó lần trước ta gặp rồi, căn bản chả phải thứ tốt lành gì! Năm ngoái ta thấy gã này lúc bồi rượu cứ mắt qua mày lại với tiểu thư Lâm gia. Chỉ có Dao Dao vụng về mới có thể bị gã dắt mũi như thế. Bây giờ Dao Dao rốt cuộc quay đầu, ta đương nhiên không hy vọng ca nhi lần này còn thua cả Thu Song."
Lúc này đây Thái Thương ngược lại nghĩ thoáng hơn nhiều: "Ta thấy Dao Dao qua chuyện Thu Song đã trưởng thành rồi. Ta tin ánh mắt con ta, thê chủ, nàng cũng tin nó chút đi chứ."
Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, Thái Thương lại cười: "Thê chủ, hiện tại ta hơi lo cho nàng đó. Nếu kỳ thi Hội năm sau Dao Dao thật sự thi được vào năm mươi hạng đầu bảng, vậy chẳng phải nàng sẽ phải vẽ rùa đen lên mặt, sau đó đi một vòng quanh toàn hoàng thành sao?"
Tiếu Hồng:...
"Nếu nhãi ranh này thực sự có bản lĩnh, đừng nói là vẽ rùa đen đi vòng hoàng thành. Dù ta thật sự khỏa thân, ta cũng vui lòng."
Thái Thương vội nói: "Không được, cơ thể nàng chỉ một mình ta được xem..."
Ngày tốt cảnh đẹp, đêm xuân khổ ngắn, hai vợ chồng Tiếu phủ mỗi ngày đều ngược cẩu.
***Truyện được đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***
Nam Tầm hoàn thành mục tiêu hôm nay, vô cùng lo lắng chạy ra Tiếu phủ. Lần này nàng nghênh ngang ra từ cửa chính, rồi trèo tường vào Túy Hương Các.
Sắc trời xác thật không còn sớm, không biết tiểu yêu tinh của nàng đã ngủ chưa.
Nam Tầm thành công nhảy vào cửa sổ, lặng lẽ đến gần giường lớn. Sau đó ngồi xổm bên giường ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế của tiểu yêu tinh.
"Ai?" Ánh Hàn mở bừng mắt, trừng bóng đen trước cửa sổ.
Nam Tầm cười tủm tỉm nhìn hắn, không nói hai lời đã thò lại gần hôn lên mặt: "Hàn Hàn, ta nhớ chàng, nên đến gặp chàng đây."