"Dù chuyện này cũng hơi liên quan tới anh, nhưng tốt nhất anh nên chạy trước đi. Bằng không chốc nữa động võ thì chẳng kịp đâu." Nam Tầm liếc Chu Tử Hào.
Anh ta nghe thế không khỏi cười giễu: "Cô bé hài hước thật. Đây là địa bàn của anh, bé lại bảo anh bỏ chạy ngay trong địa bàn của mình?"
Thẩm Duệ Uyên liếc qua, hờ hững nói: "Không đi cũng được. Đợi lát bé con động thủ, ngươi tiện xem xem mình đã phạm phải nghiệp chướng gì."
Chu Tử Hào cau mày, bắt đầu mất kiên nhẫn: "Các người rốt cuộc là ai?"
Nam Tầm lười nói nhảm với anh ta, cô đi thẳng đến trước mặt Thẩm Hiểu Vân lạnh giọng: "Ra khỏi người con bé đi. Nếu không tôi sẽ dùng biện pháp mạnh."
"Cô nói gì vậy? Tôi không quen cô." Thẩm Hiểu Vân núp sau lưng Chu Tử Hào, trong mắt ánh lên tia kinh hãi.
Đồng thời Chu Tử Hào nắm tay cô bé kéo ra sau: "Đừng sợ, Hiểu Vân. Bọn họ không dám làm gì ở đây đâu."
Nói rồi anh ta sa sầm mặt nhìn hai kẻ lạ mặt đột ngột xông vào: "Các người còn không đi thì tôi sẽ không khách sáo nữa." Dứt lời liền rút điện thoại chuẩn bị gọi chủ quán bar.
Thẩm Duệ Uyên mắt lạnh bước lên bẻ cổ tay Chu Tử Hào.
Mặt Chu Tử Hào trắng bệch, toát mồ hôi lạnh: "Buông tay!"
Thẩm Duệ Uyên vô cảm nói: "Nếu không phải bé con muốn cứu người, chúng ta nên để mặc ngươi bị ma nữ này hại chết."
Hết câu, Thẩm Duệ Uyên ghét bỏ quẳng tay anh ta.
Chu Tử Hào nghe hai chữ "ma nữ" thì biến sắc: "Anh có ý gì?"
Đúng lúc này, Nam Tầm thình lình bước lên tóm lấy "Thẩm Hiểu Vân" phía sau, lanh lẹ dán một lá bùa lên ngực cô bé.
"Thẩm Hiểu Vân" hét lên thảm thiết, trợn mắt trừng Nam Tầm đầy hung tợn: "Con nhóc chết tiệt lo chuyện bao đồng! Đây là nó tự nguyện!"
"Tôi mặc kệ con bé tự nguyện hay không. Nhưng giờ mi phải rời khỏi cơ thể con bé ngay!" Nam Tầm quát khẽ.
"Không! Tao còn chưa bắt thằng khốn Chu Tử Hào trả giá! Tao không cam lòng!"
Chu Tử Hào nghe đến đây thì trừng qua phía "Thẩm Hiểu Vân", lúc này đã lờ mờ hiểu ra.
"Thẩm Hiểu Vân" chòng chọc nhìn anh ta lùi về sau hai bước trong vô thức: "Tử Hào, tao là Phùng Nhiên Nhiên, mày còn nhớ chứ? Năm ngoái tao thành một xác hai mạng đều do mày ban tặng đấy. Chu Tử Hào, trả mạng cho tao! Trả mạng cho con tao!"
Dứt lời, gương mặt thanh tú của "Thẩm Hiểu Vân" trở nên cực kỳ dữ tợn.
Cô bé như lên cơn nhào qua bóp cổ Chu Tử Hào. Chu Tử Hào nhất thời ngây người mới để "Thẩm Hiểu Vân" đắc thủ, nhưng rồi lập tức đẩy xuống sàn, ho khù khụ.
"Cô, cô là... Phùng Nhiên Nhiên?" Chu Tử Hào khiếp sợ thở hổn hển.
"Thẩm Hiểu Vân" còn muốn nhào qua lại bị Nam Tầm tóm về.
Nam Tầm cười mỉa: "Chỉ đơn giản báo thù thôi hả? Nếu thế thật thì mi có nhiều cơ hội lắm, sao phải đợi đến bây giờ? Tao thấy mi muốn chiếm cơ thể Hiểu Vân để nối lại tình xưa thì có! Giờ kế hoạch bị tao chen ngang nên muốn kéo anh ta chết chung chứ gì?"
"Không, không phải. Tao thật sự tới tìm hắn báo thù. Trong giới các người chẳng phải để ý nhân quả báo ứng nhất sao? Tao bị hắn hại một xác hai mạng, tìm hắn báo thù có gì sai?"
Nam Tầm thấy nó bày vẻ yếu đuối đáng thương bằng mặt Thẩm Hiểu Vân mà muốn phát bệnh.
"Mi ra đây trước đã." Nam Tầm lạnh lùng.
"Thẩm Hiểu Vân" đảo mắt, lắc đầu nói: "Tao không ra. Ra đó bọn mày chắc chắn kết liễu tao!"
"Ha hả, mi tưởng tao đang trưng cầu ý kiến đấy à?"
Nói rồi Nam Tầm bất ngờ quăng ra mấy lá trừ tà trừ sát tới ấn đường và giữa lưng cô bé.
"Thẩm Hiểu Vân" hét thảm không ngừng.
Cuối cùng Nam Tầm đánh một phát cho ma nữ văng khỏi người Thẩm Hiểu Vân.
May mà Thẩm Hiểu Vân chưa bị nhập bao lâu, chứ không cô cũng chẳng dám dùng cách này.
Bị ma nhập vốn cực kỳ hại thân bởi âm khí của chúng rất nặng, huống hồ đây còn là oán hồn. Nam Tầm nghĩ mãi không ra, rốt cuộc điều gì đã dụ được Thẩm Hiểu Vân cho ma nữ "mượn" cơ thể?
Liệu Hiểu Vân có biết nếu cô chậm một bước, ma nữ có khi đã "tu thành chính quả" với anh chàng kia bằng cơ thể cô bé?
Ma nữ vừa ra thì Thẩm Hiểu Vân tỉnh. Chẳng qua do cưỡng chế túm oán ma khỏi người nên cô bé bị suy yếu, miệng hơi mấp máy lại ngất đi.
Nam Tầm đặt người lên sofa bên cạnh, rồi nhíu mày nhìn ma nữ.
Bụng ma nữ hơi nhô lên, chứng tỏ khi chết đang mang thai. Quả thật một xác hai mạng.
Loại oán hồn này mà tiếp tục tiến hóa thành ác ma, chắc chắn sẽ thành một trong những loại ma mạnh nhất.
Sắc mặt nó tái nhợt, tuy nhiên không khó nhìn ra gương mặt ngây thơ của ma nữ. Nhìn chỉ tầm hai mươi, rất trẻ.
Nam Tầm miêu tả tướng mạo ma nữ cho Chu Tử Hạo, mặt mày anh ta trở nên khó coi.
"... Là cô ta, cô ta Phùng Nhiên Nhiên." Chu Tử Hào lắp bắp.
Anh ta không thấy được ma nữ, đành nhìn chằm chằm khoảng không đối diện Nam Tầm: "Phùng Nhiên Nhiên, biết tin cô chết tôi rất đau lòng. Nhưng tôi không hiểu, đến cùng thì cái chết của cô liên quan gì đến tôi?"
Ma nữ sụp đổ hét lớn: "Nếu không phải mày ép tao phá thai, tao sẽ không bỏ học chạy trốn, càng không vì trốn người của mày mà lao sang đường cái bị xe tông chết. Đều do mày! Chu Tử Hào, đều do mày! Trả mạng cho hai mẹ con tao ——"
Nói xong, ma nữ bỗng thay đổi hình dạng. Trên trán xuất hiện vết nứt đầy máu thảm không nỡ nhìn. Giữa hai chân cũng chảy ròng ròng máu.
Nam Tầm vừa hơi lơ là, ma nữ đã nhào tới phía Chu Tử Hào. Nhưng ngay lúc sắp chạm tới anh ta thì bị thứ gì bắn ra.
Hóa ra trên tay Chu Tử Hào có đeo một chuỗi Phật châu. Chuỗi Phật châu chắc hẳn từng thuộc sở hữu của vị cao tăng đắc đạo nào đó nên mới có thể trừ tà tránh sát.
Ma nữ quỳ rạp trên đất nhe răng trợn mắt, miệng trào máu: "Tao không cam lòng. Tao yêu hắn thế, sao hắn lại không cần hai mẹ con tao? Sao hắn nhẫn tâm tới vậy! Lúc bắt tao phá thai, chẳng lẽ hắn đã quên khoảng thời gian ngọt ngào từng bên nhau?"
Tiếng nó quyện máu trong miệng, chẳng nghe rõ nổi.
Nam Tầm nhíu mày trông oán khí đậm dần quanh ma nữ.
Chu Tử Hào thấy Nam Tầm cứ nhìn chằm chằm một chỗ như đang nghiêm túc nghe gì đó. Sợ Phùng Nhiên Nhiên hắt nước bẩn liền chủ động giải thích: "Hơn một năm trước, cô ta là bạn giường của tôi. Khi ấy cô ta thiếu tiền bạc, tôi thiếu bạn tình, thế là cả hai đến với nhau, đều theo nhu cầu cả thôi. Tôi đã nói rõ ngay từ đầu là quan hệ hai bên chỉ dừng tại đây. Thế nhưng cô ta cho tôi vào tròng, lén mang thai."
Nói đến đây, mắt Chu Tử Hào xẹt qua vẻ chán ghét.