Yến Mạch Hàn bay ra ngoài từ cửa sổ, đi dạo chậm rãi trong màn đêm. Ánh mắt hắn sáng sáng tối tối như có thứ gì đang giãy giụa chui lên từ dưới đất, nhưng lại bị hắn cố hết sức đè ép xuống.
Cuộc sống của Nam Tầm trôi qua thật dễ chịu, mấy ngày nay ánh mắt Yến Hàn nhìn nàng lại không như thế.
Có lúc Nam Tầm vô tình đối diện mắt hắn, có thể phát hiện ánh mắt hắn lộ ra thù hận tàn nhẫn khắc cốt ghi xương, còn có thứ gì phức tạp khác. Nhưng vừa nhìn lại, trong đôi mắt kia tràn đầy ôn nhu, đủ khiến bất kỳ nữ nhân nào sa vào đó.
"Tiểu Bát, sao gần đây ta luôn có cảm giác đại boss bạo quân muốn dùng một đao chọc chết ta, là ta cảm giác sai rồi ha?" Nam Tầm đột nhiên hỏi Tiểu Bát.
Tiểu Bát do dự nói: "Gia cũng không rõ lắm. Gần nhất gợn sóng cảm xúc của đại boss rất phức tạp, có vui có giận có chua có ngọt, trong dịu dàng xen lẫn thù hận, trong thù hận lại có chút vui mừng. Gia cũng sắp bị hắn chỉnh điên rồi."
Nam Tầm chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, mắt híp lại, cười đến rất vui vẻ: "Nhất định là hắn đã động tâm với ta, nhưng chính hắn không muốn thừa nhận, hay là nói hắn đang tự dày vò."
Tiểu Bát: "Làm sao mà ta cảm thấy ở thế giới này ngươi có chút kỳ lạ?"
Nam Tầm lười biếng ngáp: "Bảo bối, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Tiểu Bát: "... Ồ."
Nhưng đúng là nó nghĩ quá sao? Mấy thế giới trước Nam Tầm lười thành cái gì chứ. Tuy rằng thế giới này cũng lười, nhưng đầu óc nàng cực kỳ chịu khó, hơn nữa thông minh đến độ như biến thành người khác. Chuyện này không bình thường, thật sự không bình thường a.
Thật sợ nha.
Ngày hôm đó, Yến Hàn đến thăm lãnh cung Nam Tầm theo thường lệ, chỉ là lần này thời gian hắn ở cũng không lâu.
"Diêu Diêu, hôm nay ta phải xử lý vài việc. Buổi tối trở lại tìm nàng có được không?" Yến Hàn ngồi một bên trên bàn đu dây của Nam Tầm, lột một quả nho cho nàng.
Nam Tầm nhai nhai nho trong miệng rồi nuốt xuống, nói có vẻ không để ý lắm: "Được, chàng có chuyện thì đi làm đi. Nơi này có Thúy Hoàn ở với ta, một mình ta sẽ không buồn."
Nói xong, nàng hơi ngửa đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Yến Hàn, cười tủm tỉm: "Hàn ca ca, đi đường cẩn thận. Ta sẽ nhớ chàng."
Yến Hàn lẳng lặng nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên cúi đầu hôn lông mi vểnh cong của nàng, thấp giọng nói: "Diêu Diêu, nàng biết ta thích nhất chỗ nào trên người nàng không? Đó là đôi mắt của nàng, vừa đen vừa sáng, trong suốt thấy đáy. Người có đôi mắt như vậy cũng nên có lòng dạ đơn thuần mới đúng, làm sao lại là một..."
Câu sau của hắn gần như nỉ non, Nam Tầm không nghe rõ: "Hàn ca ca, chàng mới vừa nói cái gì?"
Yến Hàn hơi cong cong môi: "Ta nói Diêu Diêu có đôi mắt đẹp đẽ, khiến ta mê mẩn."
Chờ người đi rồi, Nam Tầm liền vội vàng hỏi Tiểu Bát: "Sao hôm nay ta cảm thấy Yến Hàn có tâm sự rất nặng?"
Tiểu Bát lập tức đáp: "Xin hỏi có ngày nào hắn tâm sự không nặng?"
"Đúng rồi, vừa nãy hắn nói cái gì đấy?"
Tiểu Bát khụ khụ, nói: "Hắn nói người có đôi mắt như vậy cũng nên có lòng dạ đơn thuần mới đúng, làm sao lại là một dâm oa đãng phụ không biết liêm sỉ đây?"
Nam Tầm:...
Cho nên mới nói, có vài tư tưởng thâm căn cố đế rất khó thay đổi.
Lúc sập tối, Nam Tầm nằm trên xích đu trong tiểu viện xem những vì sao, Thúy Hoàn ở một bên hầu hạ nước trà.
Bỗng nhiên, hai người cùng nhìn về phía cửa lớn.
"Nương nương, có người đến!" Thúy Hoàn xoay đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm hướng cửa.
Nếu như Yến Hàn đến, hắn nhất định trực tiếp leo tường mà vào, căn bản sẽ không đi cửa chính. Mà những nữ nhân hậu cung kia bị vướng bởi dâm uy của Tần gia, cũng không quá dám tìm tới cửa chế nhạo Tần Bộ Diêu. Cho nên người có thể đến thăm cung Trì Mộ vào thời điểm này nhất chính là...
Cọt kẹt, cánh cửa lớn bị người đẩy ra.
Mở cửa là đại nội tổng quan trung thành nhất bên người Hoàng thượng, Vương công công Vương Thuận.
Vương công công mở cửa xong cung kính đứng ở cửa chờ đợi. Không lâu lắm, một người đàn ông đi vào.
Nam nhân mặc một thân cẩm bào đen thêu long văn màu bạc, chân đi giày bó đen đạp ánh trắng đi vào.
Môi mỏng của hắn mím chặt, vẻ mặt rất lạnh. Ánh trăng màu bạc bao phủ hắn làm tăng thêm mấy phần hàn khí.
Nam Tầm ngồi bật dậy từ trên ghế, khó có thể tin trân trối nhìn người đàn ông trước mặt.
Đờ mờ! Tại sao đại boss bạo quân lại đến? Hắn muốn làm cái gì!
Yến Mạch Hàn không nhanh không chậm đi tới trước mặt nàng, một phát xách nàng lên. Hắn bóp lấy cằm của nàng, cưỡng chế nâng mặt nàng, ánh mắt lạnh lùng nói: "Sao vậy ái phi, trẫm đến cung Trì Mộ, nàng không nên cao hứng sao?"
Nam Tầm đẩy tay hắn ra, mặt vô cảm nhìn thẳng hắn: "Ái phi? Hoàng thượng là đến nói đùa với ta sao? Nếu là ái phi, làm sao sẽ đày ta vào lãnh cung, mấy tháng chưa từng bước vào cung Trì Mộ của ta một bước?"
Yến Mạch nghe lời này, bỗng nhếch miệng, cười đến âm lãnh: "Đây là ái phi đang trách trẫm lạnh nhạt nàng? Mấy ngày nay trẫm nghĩ hồi lâu, cũng cảm thấy là trẫm lạnh nhạt ái phi, vì vậy hôm nay không phải trẫm đã đến rồi sao? Trẫm có nhớ tới, hình như từ lúc nàng vào cung tới nay, trẫm vẫn chưa từng sủng hạnh nàng, điều này thật sự không phải. Đêm nay trẫm chính là đến để bù đắp."
Hai chữ bù đắp này được phun ra từ đôi môi mỏng manh, nghe nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng phảng phất như ma quỷ nỉ non.
Nam Tầm bỗng lùi một bước về phía sau, kéo khoảng cách với hắn.
Yến Mạch Hàn ép sát từng bước: "Ái phi đang từ chối chẫm? Thẫn là nữ nhân của trẫm, nhiệm vụ của ngươi chính là lấy lòng trẫm, ngươi dám cãi lời trẫm? Có phải ái phi đã quên Tần gia phía sau ngươi?"
Nam Tầm tức giận nói: "Đó là chuyện của ta, Hoàng thượng nhắc tới Tần gia làm cái gì?"
Yến Mạch Hàn nở nụ cười, nói nhỏ sát bên tai nàng: "Ngươi nói xem, nếu trẫm nói ngươi cố gắng ám sát trẫm, Tần gia còn giữ được sao? Mặc dù ông nội ngươi là nguyên lão nhị triều, là đại tướng quân khai quốc, thế nhưng cháu gái ngoan của hắn phạm vào tội đại nghịch bất đạo như thế, hắn và toàn bộ Tần gia cũng đành bị ngươi liên lụy đến cửu tộc rồi."
Nam Tầm tựa như bị lời của hắn làm không thể cử động, chỉ biết ngây ngốc trừng hắn.
Yến Mạch Hàn nhấc nàng lên đi vào trong nội điện.
Thúy Hoàn sợ hãi, quỳ xuống đất rầm một tiếng, dập đầu lạy mãnh liệt: "Hoàng thượng, cầu xin người buông tha nương nương đi. Hoàng thượng, van xin ngài, van ngài..."
Yến Mạch Hàn nghiêng người liếc Thúy Hoàn, không nói hai lời trực tiếp đá văng nàng, nói với người ở cửa: "Vương Thuận, kéo tỳ nữ chướng mắt này ra bên ngoài, sau đó đóng cửa lại cho trẫm. Đêm nay không có lệnh của trẫm, ai cũng không được phép đến quấy rầy."
Thúy Hoàn bị đạp sang bên, nằm trên mặt đất gào khóc không thôi.
Rất nhanh, Vương công công đã kéo Thúy Hoàn đến ngoài cửa.
Thúy Hoàn liếc lại phía sau, trơ mắt nhìn cửa lớn bị Vương công công đóng. Cảnh tượng cuối cùng trong mắt là bạo quân xách nương nương nhà nàng vào nội điện.
Vào lúc này, Thúy Hoàn thật hận. Nàng rất muốn đánh ngất Hoàng thượng, rồi mang nương nương nhà nàng rời đi, thế nhưng nàng không làm được. Ở đây trừ Vương công công, khẳng định trong chỗ tối còn có người của bạo quân. Nàng không chỉ không cứu được nương nương, còn có thể hại nương nương và toàn bộ Tần gia.
Thúy Hoàn có bao nhiêu khát vọng Yến công tử xuất hiện vào lúc này. Võ công của hắn còn tốt hơn nàng, nhất định hắn có thể dẫn đi nương nương.
Nhưng bây giờ phải làm sao? Nương nương sắp bị hủy hoại, nương nương sẽ bị bạo quân này hủy hoại!