Nam Tầm một mình đứng một góc nhấm rượu, thuận tiện quan sát nam lẫn nữ trong sân. Cô thấy Lâm Vũ Phàm và Tống Giai Nguyệt, hai người đang trò chuyện cùng vài người quen. Còn loại chỉ tính quen biết như cô, đối phương căn bản không rảnh để ý tới.
Cô còn thấy được hoàng tử piano Vân Kỳ, anh ta có vẻ không quá quen trường hợp thế này, nhìn ai đều đanh mặt lại.
Vân Kỳ cũng thấy Nam Tầm, liếc cô một cái liền dời tầm mắt, coi cô như không khí.
Nam Tầm:...
Thật là, thù cái gì oán cái gì chứ.
***
Thời điểm khách mời đã tới tầm tầm, Tưởng Vân một thân váy đuôi cá đỏ gợi cảm rốt cuộc kéo tiên sinh tổng giám Lâm nhà mình long trọng lên sân khấu.
Ảnh hậu Tưởng Vân tuy đã năm mươi tuổi song vẫn thướt tha xinh đẹp. Nhìn thấy vài người quen, bà liền đi qua thân thiết ôm chào rất niềm nở.
Mắt thấy buổi tiệc sắp bắt đầu, mọi người bỗng nghe được động tĩnh gì đó, xôn xao nhìn về phía thảm đỏ bên kia.
"Là nhà Âu Thế Hào, gia tộc giàu có số một cả nước! Chị Vân và tổng giám Lâm mặt mũi cũng thật lớn!" Bên cạnh có người thấp giọng hô lên.
Nhưng mà, đợi một nhà bốn người đến gần, một chuyện xấu hổ đã xảy ra.
Lễ phục tiểu thư nhà họ Âu và ngôi sao nhỏ Đan Thủy giống nhau như đúc!
Ngay cả kiểu tóc Âu Tinh Đóa cũng không khác búi tóc trên đầu Đan Thủy là bao. Chẳng qua trên tóc Đan Thủy điểm xuyết một vòng châu hoa thạch anh, trên đầu Âu Tinh Đóa lại là một vòng kim cương lóa mắt. Trên cổ Đan Thủy trơn bóng, nhưng trên chiếc cổ mảnh khảnh của Âu Tinh Đóa lại đeo dây chuyền kim cương.
Nằm cũng trúng đạn - Nam Tầm:...
Đụng hàng, đây là chuyện không thể chịu đựng nhất trong xã hội thượng lưu và giới giải trí.
Nam Tầm lặng yên đứng trong góc lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Vốn lễ phục hai người giống nhau như đúc, nhưng kim cương trên đầu và trên cổ Âu Tinh Đóa khiến cô nàng biến thành công chúa chân chính. Nam Tầm so ra lại giống như hàng nhái.
Nam Tầm cũng không xấu hổ, vẫn tự nhiên hào phóng cười như cũ.
Âu Tinh Đóa có vẻ cũng không thèm để ý việc đụng hàng, cười ngọt ngào kéo phu nhân bên cạnh.
Tưởng Vân cùng tổng giám đốc Lâm tiến lên, một người ôm phu nhân kia, một người bắt tay với Âu Thế Hào.
"Anh Lâm, lâu rồi không gặp, trông anh vẫn như xưa."
"Ha ha, Thế Hào, nếu không phải sinh nhật chị dâu cậu, tôi còn sợ là không gặp được người bận rộn như cậu đấy."
Hai bên khách khí một phen, cùng tiến vào bữa tiệc.
Trong nháy mắt, đèn hoa năm màu trong sân được thắp sáng. Trong tiếng hoan hô của mọi người, các loại đồ ăn cùng rượu ngon được người hầu bưng lên.
Tưởng Vân và tổng giám Lâm cầm microphone đọc diễn văn cảm tạ, sau đó trên màn hình lớn trong sân bắt đầu tự động chiếu những tấm ảnh đẹp của Tưởng Vân. Mọi người cũng bắt đầu ăn uống cười đùa.
Trong khoảng thời gian ngắn, yến tiệc linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Nam Tầm đang cân nhắc có nên chủ động tìm mấy nhà sản xuất, đạo diễn gì đó bắt chuyện hay không. Dù sao thì Triệu Thụy cũng ký thác kỳ vọng vào cô, lấy được thiệp mời cũng đâu phải dễ dàng.
Có điều cô còn chưa hành động, đã có người tìm tới cửa. Đáng tiếc không phải nhà sản xuất hay đạo diễn gì, mà là một nhóm người đẹp. Người cầm đầu còn có chút quen mắt.
Cô gái kia tươi cười chào cô: "Đan Thủy, bạn còn nhớ mình không? Mình là Phương Tiểu Ngải, lúc phỏng vấn nhân vật Dương Vũ Nhu của «Giang Hồ Phong Vân», bọn mình từng gặp nhau đó."
Nam Tầm hồi tưởng một chút, đang muốn nói thì ra là cô. Nào ngờ vẻ thân thiện trên mặt đối phương đột nhiên mất tăm, bỗng dưng cầm ly rượu đỏ bàn bên cạnh hất về phía cô.
Nam Tầm biến sắc, cực nhanh nghiêng đầu tránh, vừa lúc né được rượu đỏ.
Cô ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt.
Phương Tiểu Ngải cười lạnh: "Phản ứng cũng nhanh lắm. Một sao nhỏ hạng hai như cô không thấy khi ngại tham gia bữa tiệc này sao? Sợ là phải bò giường lão già ghê tởm nào đó mới lấy được thiệp mời ấy nhỉ?"
Cô ta càng nói càng tức: "Đan Thủy, lúc trước tôi như đứa ngốc báo cho cô tin mật, nào biết cô chính là diễn viên được điều động nội bộ kia. Nếu không phải cô, nhân vật Dương Vũ Nhu tôi chắc chắn đã bắt được, đóng cùng Âu Càn phải là tôi mới đúng!"
Nam Tầm lạnh nhạt nhìn cô ta: "Cô nghe được từ đâu vậy? Nhân vật này do tôi thử vai mới có được, chẳng phải điều động nội bộ gì cả. Tôi đúng là sao hạng hai đấy, vậy còn cô, nhiều lắm thì cũng tính là hạng ba hả?"
Phương Tiểu Ngải tức quá hóa cười, nói: "Đúng vậy, tôi là sao hạng ba, nhưng tôi là từng bước đi lên vị trí này. Còn cô thì sao, tùy tiện bò mấy cái giường, nhận mấy ông cha nuôi liền lấy được thứ mình muốn!"
Nam Tầm không để ý cô ta, cô ả liền tiếp tục nói: "Loại thân phận như cô mà cũng đòi so với Đóa Đóa, còn không biết xấu hổ mặc quần áo giống cô ấy? Hai người đứng chung một chỗ, cô cùng lắm là thứ hàng giả cao cấp. Đóa Đóa hiền lành không chấp nhặt với cô, nhưng mấy người chúng tôi thực không nhìn nổi!"
Nam Tầm vừa nghe lời này liền hiểu rõ, thì ra Âu Tinh Đóa là người cho mấy cô nàng thiệp mời.
Nam Tầm không có ý định nháo với bọn họ, loại trường hợp này mà ồn ào lên thì đối với bản thân cũng không lợi gì.
Cô xoay người rời đi, không ngờ dưới chân vướng phải thứ gì đó, cô đột nhiên ngã về phía trước.
Song Nam Tầm không té xuống đất, bởi vì có một người tiếp được cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy gương mặt tinh xảo đẹp chết người của Vân Kỳ, trong mắt đối phương tuyệt đối là vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Vân Kỳ nhàn nhạt liếc qua mấy người Phương Tiểu Ngải một cái rồi túm Nam Tầm đi.
Chờ đến cách nơi thị phi kia khá xa, Vân Kỳ mới khoanh tay trước ngực nhìn cô: "Xem ra người chán ghét cô cũng không phải chỉ mình tôi."
Nam Tầm:...
"Vừa rồi cảm ơn ha." Nam Tầm đột nhiên nói.
Những lời Vân Kỳ muốn nói sau đó kẹt lại hết nơi cổ họng, không mặn không nhạt trả lời: "Không cần cảm ơn. Vừa nhìn đã biết mấy bà thím kia tới gây chuyện, mấy trò này tôi thấy nhiều rồi."
Hai người không có gì để nói đứng chung một chỗ, bầu không khí thật xấu hổ.
Vân Kỳ ho một tiếng: "Chị Vân sắp nhảy điệu đầu tiên, tôi phải đệm nhạc cho chị ấy. Đi trước."
***
Hoàng tử piano tự mình đệm nhạc, ảnh hậu Tưởng Vân cùng tiên sinh nhà mình bắt đầu điệu nhảy thứ nhất giữa sàn.
Điệu nhảy kết thúc, mọi người dồn dập vỗ tay khen ngợi.
Tiếp đó, vũ khúc vang lên, khách mời sôi nổi tìm bạn khiêu vũ hữu nghị.
Vân Kỳ theo bản năng liếc mắt nhìn Đan Thủy, thấy cô lẻ loi ngồi một bên không ai mời, trong lòng có chút chút giễu cợt.
Anh đang muốn đứng dậy đi qua, lại phát hiện một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cầm theo hai ly rượu đỏ đi tới trước mặt Đan Thủy.
Hai người nói nói cười cười, sau đó lặng lẽ rời bữa tiệc.
Ánh mắt Vân Kỳ trầm xuống, trong lòng đột nhiên sinh ra ghê tởm nồng đậm.
Anh cho rằng Đan Thủy là khác biệt, ai ngờ...
Tuy đã đoán được hai người sẽ làm gì, nhưng ma xui quỷ khiến Vân Kỳ vẫn đi theo.
Trang viên rất lớn, thấp thoáng dưới tán cây xum xuê có không ít ghế đá.
Nam Tầm dẫn người đàn ông tự xưng giám đốc Triệu đến một góc tối bí ẩn.
"Giám đốc Triệu, ngài nói muốn cùng tôi bàn chuyện đầu tư sản xuất. Vừa rồi quá nhiều người, hiện tại yên ắng hơn, ngài có thể nói rồi." Nam Tầm cười tủm tỉm nhìn người đàn ông bụng bia trước mặt.
Giám đốc Triệu cười bỉ ổi: "Đừng giả vờ giả vịt nữa, cô biết tôi muốn cái gì. Ở đây vắng vẻ, cô đặc biệt dẫn tôi tới đúng không?"
Nói rồi, lão lập tức vươn móng heo, muốn sờ ngực Nam Tầm.
Ánh mắt Nam Tầm chợt trầm xuống, một phen bắt chặt cánh tay lão ta, trực tiếp khiêng người ném qua vai. Sau đó một chân đạp lên móng heo lão, trước khi lão kịp kêu ra tiếng, đã nhanh như gió giật cà vạt nhét vào miệng.
"Cái dáng vẻ lợn chết này cũng dám động tới tôi? Tôi chưa đánh chết ông là may rồi đấy!"
Nam Tầm vuốt vuốt mấy sợi tóc rơi xuống của mình, đạp đạp thêm mấy phát lên người lợn chết mới xoay người rời đi.
Nam Tầm vừa đi được hai bước đã đụng phải Vân Kỳ.
Đối phương đang khiếp sợ nhìn cô, vẻ mặt như thấy ma.