Cho nên, hắn là thực tâm đem tiểu tử Tô Mặc Bạch biến thành anh em. Đại gia hắn nuôi dưỡng tiểu đệ, tình cảm thắm thiết nên lúc nào cũng mang theo, người khác cũng chỉ có thể đỏ mắt dõi theo.
Bất quá mặc dù mọi người đều đã nói như vậy nhưng vẫn có một bộ phận ôm thái độ hoài nghi, rốt cuộc thì hai người này hằng ngày quá dính nhau. Ngươi nói xem, một tên là ngục bá, một tên là ngục hoa, mỗi ngày bám dính ở bên nhau, có khả năng gì a?
Trong lúc đó, hai bên đương sự trong lời bàn tán của mọi người vẫn đang trên đường đến nơi bí mật của hai người, vui cười thoải mái không bận tâm.
" Ca, gần đây có phải chúng ta đã quá thân cận rồi không, dân tình nói có chút khó nghe a." Nam Tầm có chút rối rắm.
" Ồ, dân tình nói gì?" Diêm La lười biếng vươn tay, theo thói quen tính đáp xuống vai của nhóc con bên cạnh.
" Bọn họ nói, ngục bá cùng ngục hoa ở bên nhau, còn có thể làm gì?"
" Còn có thể làm gì?" Diêm La nhướn mày hỏi.
" Không biết." Nam Tầm thực sự không mở miệng nổi mà cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Đồ trứng thối, cô thật tưởng niệm Tiểu Bát a, ngày đêm tưởng niệm một quyền đem nó đập thành bánh, cô hiện tại từ chết lặng mỗi khi đi WC đã có thể nhìn thẳng vào thân thể chính mình, đặc biệt là tiểu Bạch* bên dưới. Tất cả bi kịch này đều do sai lầm của Tiểu Bát mà ra, để lại cho Nam Tầm bóng ma tâm lý cực lớn.
* tiểu Bạch: bộ phận quan trọng phía dưới của đàn ông, trong nguyên tác là mệnh căn tử nhưng ta thấy để tiểu Bạch hay hơn nên đã sửa.
Những gì đã nghe đã trải nhiệm trong hai tháng sinh hoạt ngục giam này có thể so sánh với với N năm mà Nam Tầm đã sống, rất nhiều chuyện hài thô tục, cùng với nhiều trường hợp cay mắt, cô cả ngày cùng đám đàn ông thô lỗ sinh hoạt bên nhau, mặc kệ là nói chuyện hay là làm việc, con mẹ nó cô càng ngày càng ra dáng đàn ông.
Nam Tầm đặc biệt lo lắng về sau khi cô biến trở lại thành con gái, nhất thời sửa không kịp.
Nam Tầm đang bận ở trong lòng thăm viếng mười tám đời tổ tiên nhà Tiểu Bát, không nghĩ tới chỗ ngoặt phía trước đột ngột nhiên có người vọt tới, bùm một tiếng, nhắm ngay hướng Nam Tầm cùng Diêm La quỳ xuống, đầu mãnh liệt đập trên mặt đất:" Diêm gia cứu mạng! Diêm gia cứu mạng! Cầu Diêm gia ra tay cứu giúp! Diêm gia, tôi cầu ngài! Tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, tôi đau khổ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng được ra tù, cầu Diêm gia cứu giúp! "
Nam Tầm thoáng ngây ngốc, không khỏi nhìn về người đàn ông bên cạnh.
Trải qua " hun đúc " hai tháng sinh hoạt ngục giam này, Nam Tầm đã biết rõ pháp tắc ngục giam cũng như phương diện đen tối của nơi này.
Những người cả đời định sẵn phải héo mòn ở trong ngục giam này đều là những phần hung ác cùng cực, không thể có cơ hội quay lại với huynh đệ thân thiết như trước kia, cho nên thời điểm khi có người sắp ra tù, những người này tám chín phần mười đều sẽ động ít tay chân cho thoả lòng.
Nếu ngươi vận khí tốt thì cùng lắm chỉ bị thiếu mất cánh hay hay cẳng chân, nhưng nếu ngươi vận khí không tốt, khả năng liền cứ như vậy chết ở trong ngục.
Chuyện như vậy Nam Tầm đã gặp qua vài lần, một lần là vụ đẫm máu tại sân bóng rổ, một lần là vụ đẫm máu tại sườn núi khu xanh hoá, thậm chí còn có có một lần ngay tại nhà ăn.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất tầm hơn năm mươi tuổi, tóc đã hoa râm, hắn đang không ngừng dập đầu xuống đất, chân thành lẩm bẩm cầu xin, cuối cùng không nín nhịn được nữa mới bật khóc thành tiếng.
Nam Tầm không biết người này đã làm những gì mới tiến vào đây, chỉ là xem mặt hắn hẳn cũng tính là người hiền lành, có lẽ năm tháng trong ngục giam này đã tiêu tan hết nét dữ dằn trên mặt hắn, cũng có lẽ hắn căn bản không phải tên quá hung ác.
Nam Tầm kéo kéo cánh tay Diêm La, mềm mại mà kêu một tiếng:" Ca, giúp hắn đi."
Diêm La nhìn cô, có chút kinh ngạc, nhóc con này xưa nay vốn tính hiếu thắng, chưa từng xin hắn bất cứ yêu cầu gì, không nghĩ tới cậu ta lại vì người chưa quen biết này mà phá lệ.
" Tiểu Bạch muốn cứu hắn?" Diêm La hỏi.
Nam Tầm gật gật đầu:" Vị đại ca này lúc học giáo dục cải tạo em có nhìn qua, hắn là người thành tâm ăn năn, ca, anh giúp hắn đi."
Người nọ trên mặt đất tốc độ dập đầu chậm lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Nam Tầm, hướng cô cười cảm kích.
Diêm La hỏi người nọ bao giờ ra tù.
Đối phương lập tức trả lời:" Diêm gia, là hai tháng sau, tức là vào ngày 7 tháng 10."
Diêm La gật gật đầu:" Còn lâu, vậy tháng sau bắt đầu, ngươi đi theo ta cùng tiểu Bạch."
Nếu thật muốn động thủ thì những phạm nhân đó cơ bản là sẽ chọn thời điểm trước khi người đó ra tù một tháng.
Người nọ vừa nghe thấy lời này, kích động đến nỗi liên tục dập đầu xuống đất: " Tạ ơn Diêm gia, tạ ơn Diêm gia!"
Nhận được sự đảm bảo của Diêm La, người nọ liền đỡ cái trán lắc lư mà chạy đi mất, sợ chậm một bước Diêm La Vương liền đổi ý.
" Ca, cảm ơn anh, em biết anh không thích lo chuyện bao đồng, nhưng mà, vị đại ca này cũng thật sự hối cải làm người." Nam Tầm mấp máy môi, cô cũng biết nếu lần này có tiền lệ, ngày sau khẳng định sẽ càng có nhiều người quấn lấy Diêm La, nhưng Diêm La ba bốn tháng nữa sẽ được ra tù, những người này cũng sẽ không bám quá lâu.
" Tiểu Bạch, cậu có thể yêu cầu thêm." Diêm La nói một câu, sủng nịnh mà xoa nhẹ đầu Nam Tầm.
Đối với hành động hở tý lại xoa đầu cô của Diêm La, Nam Tầm đã sớm miễn dịch. Sờ liền sờ đi, nhiều lắm thì rụng hai cọng tóc, cũng không thiếu miếng thịt nào.
Hai người dính lấy nhau đến lúc ăn cơm trưa xong, rồi từng người tự mình trở về phòng riêng.
Thời gian nghỉ trưa, mấy đại thô hán phòng 242 tụ tập nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Lão Tứ hùng hùng hổ hổ nói:" Mẹ nó, như thế nào lại đến phiên chúng ta, lần trước suýt chút nữa eo của ta đã đi đời."
Chiều hôm nay, một bộ phận phạm nhân phải đi đến quặng mỏ dọn đá cục, dự lại vài nhóm ở lại làm thủ công. Ngục giam áp dụng chính sách thay phiên, lúc này vừa vặn đến phiên lầu hai của bọn họ.
Lão Nhị trợn mắt nhìn Lão Tứ:" Nên kêu cũng là ta và Tiểu Lục kêu, trong đám người chúng ta, trừ bỏ ta cùng Tiểu Lục, mấy người các ngươi vốn dĩ là hợp với việc này."
Đỗ Phan là dân lừa lọc, xác thật chưa quen làm việc nặng, Tô Mặc Bạch lại càng không cần phải nói, cậu trong mắt mọi người căn bản chính là nhóc con chưa lớn, liền tính biết đánh nhau, cái kia cũng chỉ được gọi là võ " Thư sinh".
Nam Tầm đối với chuyện này khá tò mò, không khỏi hỏi:" Có yêu cầu cứng nhắc như vậy sao? Mỗi người có nhất thiết phải làm nhiều việc vậy sao?"
Lão Tam lập tức liền nói:" Còn không phải sao, trước kia tất cả chúng ta đều phải làm như vây, mười người một tổ, mỗi tổ đều phải dọn đủ một xe khoáng thạch."
" Một xe? Một xe tải? Mẹ nó, thế này thì phải dọn đến bao giờ?" Nam Tầm suýt nữa kêu cha gọi mẹ.
Đỗ Phan ha ha cười hai tiếng, " Tiểu Lục ngốc, sao có thể một xe tải, chỉ là đầy một xe con thôi."
Thiết ca đã ngủ lại bị tiếng ồn của mấy người trong phòng đánh thức, trực tiếp rống lên một câu:" Đều lăn đi ngủ cho ông, buổi chiều còn muốn làm việc không hả?"
Mấy người hậm hực mà ngăn ngắn ngắm mắt đi ngủ.
Cơn buồn ngủ của Nam Tầm ập tới, đang muốn nhắm mắt đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.
Cộc, cộc, cộc.
Thanh âm gõ cửa không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, không có cảm giác dồn dập, nóng nảy như người bình thường gõ cửa mà là cảm giác thập phần trầm ổn.
Người nọ sau khi gõ ba tiếng, dừng một chút, mới lại tiếp tục gõ ba tiếng.
Tiếng đập cửa cực kì có tiết tấu kia không khiến cho người khác phản cảm tí nào, cho dù có là quỷ ngủ như Lão Nhị, nghe xong thanh âm này cũng chỉ nói thầm hai câu.
Ánh mắt Nam Tầm khẽ động, vội vàng chạy tới mở cửa.
Ngoài cửa, thân hình đàn ông to cao lớn hai tay đúc túi quần, nhàn nhã mà dựa lưng vào tường, cho người ta một loại cảm giác lười biếng mà tao nhã.
Sau khi nhìn thấy Nam Tầm, môi mỏng của người nọ mới hơi cong lên:" Tiểu Bạch, ta có thể vào trong ngồi không?"
Công tử: Chỉ đến 29 tháng sau thôi, tôi thề, sẽ chăm gấp đôi để bù đắp cho các nàng.