Mục lục
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: PaduC/ Beta: Norah

Ngày hôm sau khi Nam Tầm tỉnh lại, cô hít sâu vài hơi, ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng đâu đây.

Lệ Sâm vẫn luôn là người rất khắc chế, cho nên lúc Nam Tầm nhìn thấy gạt tàn trên bàn tràn đầy tàn thuốc, trong lòng cô thấy rất kinh ngạc.

Nam Tầm đoán rằng có thể gần đây áp lực công việc của anh rất lớn, dù sao tổng giám đốc gì đó ngoài mặt nghe vẻ vang, nhưng đằng sau phải xử lý không ít chuyện.

Nhân lúc Lệ Sâm không ở đây, Nam Tầm thay quần áo thật nhanh, sau đó đi phòng tắm rửa mặt.

Đợi chuẩn bị thỏa đáng rồi xuống nhà, Nam Tầm đã ngửi thấy mùi sữa tươi và mùi bánh mì thơm phức.

Trên bàn ăn lớn đặt hai phần bữa sáng, không có ông nội, không có bác Vương, cũng không có thím Lý.

Nam Tầm nghi hoặc mà nhíu mày, chờ nghe được tiếng động từ phòng bếp thì vội vã chạy tới.

"Ba?" Nam Tầm nhìn người bận việc trong bếp, cảm giác mình gặp quỷ.

Người có mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân* như Lệ Sâm vậy mà đang rán trứng?

*
nước mùa xuân là chỉ nước lạnh, người không phải nhúng tay vào nước lạnh giặt quần áo, nấu cơm là người nhà có điều kiện.

Lệ Sâm quay đầu liếc cô: "Cục cưng, sắp được ăn rồi. Con ăn bánh mì trước đi, ba vừa nướng đấy."

Nam Tầm ngạc nhiên nói: "Ba, hóa ra ba biết nấu ăn ạ? Nhưng sao hôm nay ba lại xuống bếp? Thím Lý đâu ạ?"

"Trong nhà thím Lý có việc, ba cho thím nghỉ một ngày. Cục cưng yên tâm, ba sẽ không để con bị đói."

Nam Tầm lại hỏi: "Nhưng ba, sao con cũng không thấy ông nội với bác Vương, bọn họ đi đâu vậy?"

Lệ Sâm tiếp tục giải thích: "Ông nội hẹn một người bạn đi câu cá, bác Vương cũng đi cùng."

Nam Tầm ồ lên: "Vậy lát nữa ba phải đến công ty à? hôm nay con còn bài tập, sẽ không đi với ba đâu."

Lệ Sâm hơi ngừng động tác, nói: "Hôm nay là chủ nhật, ba không đến công ty, chuẩn bị đưa con đi chơi."

Nam Tầm hơi bất ngờ. Lệ Sâm là người cuồng công việc, trước đây dù chủ nhật cũng đến công ty như thường, hôm nay lại nói đưa cô đi chơi?

Hư Không Thú bỗng nói chen vào: "Cơ hội tốt đấy, ra ngoài chơi là cách bồi dưỡng tình cảm dễ dàng nhất!"

Nam Tầm thấy cũng đúng, sau đó rất vui vẻ ôm Lệ Sâm từ đằng sau: "Ba, cũng coi như ba phát hiện lương tâm. Ba tự nghĩ lại đi, đã bao lâu ba chưa dẫn con đi chơi rồi hả? Hồi con còn bé, ba chỉ dẫn con đi vườn thú một lần, sau đó chẳng còn lần nào nữa!"

Lệ Sâm cầm tay nhỏ bên hông đặt đến bên môi hôn một cái: "Cục cưng, ba sai rồi, sau này ba sẽ dành nhiều thời gian cho con hơn."

Tim gan Nam Tầm run rẩy, cảm thấy hành vi hôn đầu ngón tay cô của Lệ Sâm rất kỳ quái, liền vội vàng hỏi Tiểu Bát: "Sao Lệ Sâm lại hôn ngón tay ta?"

Hư Không Thú nói: "Ngươi quên rồi à, ba Lệ Sâm của ngươi là biến thái. Chuyện biến thái làm không giống người thường, ngươi để tâm tại sao làm chi, chỉ cần giá trị ác niệm giảm là được rồi."

Nam Tầm bị Tiểu Bát thuyết phục. Cô vốn muốn tiêu trừ giá trị ác niệm của Lệ Sâm, quan tâm những chuyện khác làm gì.

Trên bàn ăn, Nam Tầm ăn rất sảng khoái, vừa cắn một miếng đã giơ ngón tay cái với Lệ Sâm: “Ba, ba nấu ăn ngon thật, rán trứng cũng cực kì ngon."

Trong mắt Lệ Sâm chứa ý cười: "Nếu cục cưng thích ăn, sau này ba làm bữa sáng cho con ăn."

Nam Tầm liền vội vàng lắc đầu: "Vậy không được, con không nỡ khiến ba mệt mỏi. Mỗi ngày ba phải làm việc mệt như vậy, sáng sớm nên ngủ thêm một lát."

Lệ Sâm nhìn cô, bỗng duỗi tay qua, dùng ngón cái xoa xoa trên môi cô, vẻ mặt cưng chiều mà nói: "Uống sữa bò cũng lan đầy mép."

Nam Tầm a một tiếng, vội lè lưỡi liếm một vòng quanh môi: "Hết chưa ba?"

Ánh mắt Lệ Sâm rơi trên cái lưỡi hồng béo mập, đôi mắt rũ xuống, rồi bỗng dời ánh mắt, mất tập trung ừ một tiếng.

Sau khi ăn xong, Lệ Sâm hỏi nam Tầm muốn đi đâu chơi, Nam Tầm nói muốn leo núi. Vậy là hai người liền đi thay bộ quần áo thoải mái.

Nam Tầm mặc váy ngắn màu trắng kiểu dáng đơn giản cùng giày thể thao. Lệ Sâm mặc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là áo khoác màu xanh đen, đi đôi giày leo núi cùng cặp với Nam Tầm, tóc ngắn bình thường hay vuốt lên cũng thả xuống tự nhiên.

Hai người cùng nhìn vào gương, Nam Tầm bị kinh ngạc, không khỏi wow một tiếng: "Ba, trông ba trẻ thật đấy, như mấy anh đẹp trai 20 tuổi ấy, thật sự rất đẹp trai."

Lệ Sâm nhéo mũi cô: "Ba vốn dĩ không già."

Nam Tầm dùng một tay chống vai Lệ Sâm, rồi nhìn về gương tạo dáng, cười tủm tỉm nói: "Ba xem kìa, hai ba con mình thực sự là trai tài gái sắc. Bộ quần áo này giống đồ đôi thật, đảm bảo đi trên đường, tỉ lệ hấp dẫn là trăm phần trăm."

Lệ Sâm nhìn mình và cô bé trong gương, khóe miệng hơi cong lên, thấp giọng nói: "Đúng là giống thật."

Bởi chỉ có thời gian một ngày, hai người liền đi đến thắng cảnh nổi tiếng trong thành phố. Đường núi hai bên kéo dài mười dặm, non xanh nước biếc, hoa dại khắp nơi, phong cảnh tuyệt đẹp.

Nam Tầm treo máy ảnh trên cổ, Lệ Sâm thì cõng đồ ăn và nước của hai người cho cả ngày.

Nam Tầm chạy hai bước lại ngoái đầu, đứng chỗ cao cười xán lạn với Lệ Sâm: "Ba, ba có mệt hay không?"

Lệ Sâm đi nhanh vài bước đuổi tới rồi khiêng cô lên, xoay một vòng mới thả xuống.

Nam Tầm vội xin tha: "Con sai rồi con sai rồi, ba vẫn tinh lực dồi dào, con không nên nghi ngờ ba."

Một đôi người yêu đi ngang qua nhìn hai người, cô gái che miệng cười trộm, sau đó hơi khều bạn trai bên cạnh: "Nhìn xem bạn trai của người ta thật tốt, còn vác bạn gái leo núi kìa. Òa, vừa cao vừa đẹp trai lại săn sóc."

Bạn trai của cô ấy làm khuôn mặt đau khổ: "Tổ tông của anh ơi, em có thể yên tĩnh một lúc không. Bạn trai người ta lớn lên rắn chắc thế kia, anh có thể so được sao?"

Bạn gái ghét bỏ lườm anh ta một cái, sau đó khó hiểu hỏi: "Hình như vừa nãy em nghe cô bé kia gọi anh kia là ba?"

Bạn trai nhất thời lộ ánh mắt ý tứ sâu xa, thấp giọng nói: "Em đã gặp ông bố nào 20 tuổi có con gái lớn vậy chưa? Hừ, đây là tình thú của người ta, có hiểu hay không? Có người thích chơi như vậy."

Bạn gái lập tức cấu véo cánh tay anh ta một hồi: "Ba, chúng ta bò tiếp đi."

Bạn trai cười ha hả nói: "Ai dồ, đi thôi, con gái."

Thính lực của Lệ Sâm tốt cực, nghe rõ ràng đôi người yêu này nói chuyện. Anh hơi nhìn Lệ Tiểu Nam, lại phát hiện cô đang loay hoay với máy ảnh chụp phong cảnh xung quanh, căn bản không để ý đến hai người này vừa nói cái gì.

Lệ Sâm xoa trán, nhận mệnh thở dài.

Bởi hai người có thể lực dồi dào, ngọn núi mà hướng dẫn viên du lịch nói phải leo một ngày, bọn họ bò nửa ngày đã xong. Nam Tầm kéo cánh tay Lệ Sâm, hỏi: "Ba, ngày hôm nay con rất vui, ba vui không?"

Lệ Sâm gật đầu, gạt sợi tóc dính bên môi cô, cười nhạt nói: "Ba cũng rất vui vẻ."

"Ba, trời còn sớm đấy, con chưa muốn về. Chúng ta đi chỗ khác chơi chứ?" Nam Tầm ôm eo anh, ngửa đầu nhìn anh, cười xán lạn như mặt trời nhỏ.

"Ừ, cục cưng còn muốn đi đâu chơi?" Lệ Sâm ngoắc ngoắc khuôn mặt cô, hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK