Mục lục
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant, RED

Nam Tầm kéo góc chăn cho đối phương, nhưng vẫn chưa đi ngay.

Nàng khẽ cười cười, vừa rồi vô tình thấy lông mi Ánh Hàn run run. Thế ra tiểu yêu tinh đây đang giả vờ ngủ đúng không?

"Hàn Hàn, ta có vài câu quên nói với chàng. Mấy tối nay, tối nào ta cũng mơ thấy chàng. Chàng bận một chiếc áo đỏ rực, mỉm cười bước về phía ta, vừa đi vừa cởi áo. Sau đó ngoan ngoãn nằm dưới người ta, mặc ta làm gì thì làm. Chàng không biết lúc ấy chàng động lòng người cỡ nào đâu. Hàng mi dài của chàng đẫm nước mắt, đôi mắt ma mị vây một lớp sương mù, đôi môi mỏng hồng hào nhả vài tiếng rên rỉ êm ai. Còn nói với ta rằng: Thê chủ, có thể nhẹ chút không?"

Ánh Hàn:...

Đồ lưu manh Tiếu Dao, dám mộng xuân thế này!

Nam Tầm thấy hàng mi dài Ánh Hàn lại run lên, khóe miệng càng nhếch cao hơn, nói tiếp: "Hàn Hàn, chàng có thể đồng ý với ta một việc không? Sau này chàng mặc đồ kín chút, đừng để lộ ngực lộ chân, ta không muốn mấy nữ nhân khác nhìn thấy dáng vẻ mê người của chàng."

"Chàng không nói gì, vậy ta coi như chàng đồng ý đấy nhé?"

Nam Tầm cầm một sợi tóc dài của hắn, đặt ở chóp mũi ngửi. Sau đó chậm rãi quấn quấn sợi tóc quanh đầu ngón tay thưởng thức: "Hàn Hàn, vừa rồi ta thấy cửa sổ chàng mở toang. Về sau nhớ đóng chặt, cẩn thận nhiễm phong hàn, không cần cố giữ cửa cho ta đâu."

Ánh Hàn "đang ngủ say" trên giường mở bừng mắt, trừng nàng: "Tiếu Dao! Cửa sổ của ta không phải mở cho ngươi, bớt tự mình đa tình đi!"

"Hàn Hàn, thì ra chàng chưa ngủ hả?" Nam Tầm nhịn không được trêu ghẹo.

Ánh Hàn ngồi dậy, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Có ngủ cũng bị ngài đánh thức, huống hồ ta vốn đã khó ngủ."

"Ồ, là vậy sao, vậy thực xin lỗi Hàn Hàn nhé. Lâu rồi mới gặp chàng, ta không nhịn được nói thêm vài câu."

Nam Tầm cười khanh khách nhìn hắn: "Lời vừa rồi của ta, chàng nghe hết rồi chứ? Hàn Hàn, đồng ý với ta được không?"

"Câu nào?" Ánh Hàn biết rõ còn cố hỏi.

"Sau này đừng mặc mấy loại áo kéo cái là rớt nữa, ta ghen đấy."

Khóe miệng Ánh Hàn giương giương: "Hả? Nhưng sao ta phải nghe lời ngài?"

Nam Tầm duỗi tay làm lược chải tóc cho hắn. Nàng cười nhẹ nói: "Ta dùng thân phận thê chủ tương lai của chàng để nói. Hàn Hàn, chỉ có mỗi yêu cầu này thôi, chàng đồng ý nha."

Ánh Hàn im lặng một chốc, sau đó khóe miệng bỗng cong lên trào phúng: "Nhưng Ánh Hàn ta chính là hồ ly tinh trong mắt nam nhân. Ta thích mặc như vậy đấy. Xem mấy nữ nhân đó lộ ra vẻ mặt xấu xí ngập tràn tình dục, xem các ả điên cuồng trầm luân vì ta cuối cùng lại ăn không được. Ngài không thấy như vậy rất thú vị sao?"

Nam Tầm: Thú vị cái con khỉ, thú vị ác ý thì có.

"Hàn Hàn, ta cũng thích chàng mặc thế, nhưng để sau này chúng ta về phủ lại mặc được không?" Nam Tầm ôm hắn từ sau, nói giọng mềm nhẹ: "Ta đã vì chàng mà tích cực học tập, chàng không thể vì ta làm một chuyện sao?"

Ánh Hàn mím môi, thật lâu sau mới không tình nguyện giải thích: "Mấy cái áo này đều do chưởng sự chuẩn bị cho ta. Ta không mặc như vậy thì buộc phải tiếp khách."

Nam Tầm thoáng dừng, giọng trầm xuống tức thì: "Hóa ra là thế. Ta biết rồi, ta sẽ khiến gã phải đồng ý."

Nói xong, Nam Tầm phá của trực tiếp móc hai tấm ngân phiếu từ trong ngực, nhét vào tay Ánh Hàn: "Hàn Hàn, đây là một ngàn lượng, chàng giữ lại dùng đi, đừng để tên chưởng sự lòng dạ hiểm độc kia thấy là được."

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Người đi rồi, Ánh Hàn còn ngồi ngẩn ngơ trên giường. Hắn hơi cụp mắt nhìn tấm ngân phiếu trên tay, ánh mắt mê mang dần trở nên cao thâm khó dò, cuối cùng biến thành lạnh nhạt trầm trầm.

Bỗng nhiên, hắn cong môi cười, trong mắt liện lên tia sáng, đôi mắt trong đêm tối càng thêm sâu thẳm.

Tìm kiếm lâu như vậy, rốt cuộc cũng tìm được một người phù hợp, còn là tự mình đâm đầu tới.

Tiếu phủ, hình như... cũng không tệ.

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Ngày kế, Nam Tầm đưa hai quyển sách vừa đọc xong cho Dư lão tiên sinh xem, sau khi hỏi rõ mấy vấn đề chưa hiểu rồi thì nói: "Tiên sinh, hôm nay ta muốn ra ngoài mua chút đồ."

Dư lão tiên sinh cười nói: "Đi đi. Mấy ngày nay con đều ở trong phủ đọc sách, buồn bực là phải, nên ra ngoài hít thở không khí."

Nam Tầm mang theo hai tùy tùng, đi thẳng đến tiệm vải nổi tiếng nhất hoàng thành, lựa mấy tấm lụa gấm chất lượng thượng thừa. Sau đó lại đến cửa hàng may đặt yêu cầu.

"Vị tiểu thư này, thật sự muốn may theo lời ngài sao? Nhưng mà vải đỏ rực thế này may thành kiểu dáng đó sẽ có vẻ rất cứng nhắc."

Nam Tầm: "Không giống thế cũng không sao, sư phụ chỉ cần may kín đáo chút là được. Đặc biết là phần vạt áo, còn cả cổ tay nữa. Ta thấy buộc chặt chút thì tốt hơn, miễn cho vung tay một cái đã lộ hết cả ra."

Sư phụ già cười gượng: "Vị tiểu thư này thật yêu thương phu hầu nhà ngài quá."

Sư phụ già vừa nói xong, đã nghe đối phương nói với đám tùy tùng bên ngoài: "Chờ sư phụ làm xong mấy bộ này, hai ngươi đưa đến Túy Hương Các cho ta, nhất định phải tự mình đưa đến tận tay công tử Ánh Hàn."

"Vâng, đại tiểu thư."

Tam quan sư phụ già sụp đổ. Phi phi, thì ra là tiểu thư phong lưu chuyên dạo kỹ viện! Khó khách muốn mua loại vải đỏ thẫm phong tao thế này.

Xong xuôi, Nam Tầm chuẩn bị hồi phủ thì bất ngờ liếc thấy hai người quen. Vừa xoay người, nàng đã bị hai nữ nhân bưu hãn này chặn đường.

"Ôi, Tiếu Dao? Ngươi làm mấy tỷ tìm mệt quá nha. Nghe nói gần đây ngươi chỉ ở phủ đọc sách, thay đổi triệt để hả? Thôi đừng đùa nữa, mấy tỷ đây còn không hiểu tính tình ngươi à? Đi thôi, hôm nay bổn tiểu thư với mấy bằng hữu đã bao trọn thuyền hoa, chuẩn bị đi du thuyền. Cùng đi nào."

"Hôm nay ta có việc, mọi người cứ đi thôi." Nam Tầm xua xua tay với hai người, xoay người bỏ đi.

Hai người sau liếc nhau, một người vội vàng chạy lên ôm vai nàng: "Tiếu Dao, ngươi như vậy là không được. Sao đến mặt mũi tỷ muội cũng không cho?"

"Đúng đó Tiếu Dao, mấy ngày nay chúng ta cứ nhắc ngươi mãi. Lần trước chúng ta còn cùng dạo Phương Mãn Các, ngươi không thể trở mặt không nhận người đâu."

Nam Tầm trợn trắng mắt. Được thôi, tốt xấu gì trước đây cũng từng là hồ bằng cẩu hữu của nhau. Hôm nay cứ cho các nàng chút mặt mũi, thuận tiện nói rõ ràng.

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Chiếc thuyền kia còn xa hoa hơn tưởng tượng của Nam Tầm. Tổng cộng có hai tầng, ngoài cửa sổ gỗ khắc hoa treo đầy đèn lồng đỏ thẫm. Tới tối khi lên đèn lên, sắc màu đỏ ấm sẽ phản chiếu trên nước, toàn bộ hồ nước tức khắc bừng sáng. Thật là cảnh tượng tuyệt diệu. Trước mui thuyền không phải cá chép tầm thường, mà là một đầu kỳ lân. Đầu thuyền có thị vệ đứng gác, đủ hiện rõ thân phận chủ nhân nó rất khác biệt.

Mắt Nam Tầm khẽ động, trong lòng đã có tính toán. Nàng bị hai tên bằng hữu chó má xô vào trong thuyền.

Nhìn thấy hai người đang ngồi giữa uống rượu kia, sắc mặt Nam Tầm vẫn như thường.

"Tiếu Dao, ngươi cuối cùng đã nhìn thoáng. Nhiều ngày không gặp, bản tiểu thư nhớ ngươi lắm đó." Lâm Nguyệt Cẩm, Lâm đại tiểu thư Hầu phủ cười nhạo.

Ả ta đang ôm một mỹ nam tử áo trắng. Thấy Tiếu Dao tiến vào, liền nhấp một ngụm rượu, làm trò mặt nàng mớm cho ca nhi trong ngực.

Ca nhi kia mặt như bạch ngọc, mắt chứa làn thu thủy, một thân áo bào trắng như ánh trăng mặc rất chỉnh chu, tóc chải cũng rất chỉnh tề. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy là người trong ngoài bất nhất.

Ánh mắt Tiếu Dao trước kia thật sự quá tệ, ca nhi này so kiểu gì được với tiểu yêu tinh Ánh Hàn cơ chứ. Tiểu yêu tinh mặt ngoài phóng đãng, nhưng nội tâm chắc chắn sạch sẽ hơn công tử Thu Song này nhiều.

"Nguyệt Cẩm, đừng như vậy, Tiếu tiểu thư còn đang ở đấy." Thu Song nói hơi kháng cự, cầu cứu nhìn Tiếu Dao.

~~~~~~~

Truyện mới đã đc published nha ~~

Hãy vào tường nhà PaduC để ngó ^^

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f76526d7464446961723372332d513d3d2d3833313833393130312e313565643537646465356161663939333132373137323437323731352e6a7067


Tỉnh dậy sau một giấc, Thư Mông xuyên sách.

Xuyên sách thì cũng thôi đi, vậy mà lại xuyên thành... con vẹt trắng của ông nội Nguyên Triết - "bạch nguyệt quang" trong lòng nữ chính ngôn tình cẩu huyết?!

Xuyên thành chim đã đủ thảm, nào biết còn thảm hơn. Từ nay, cô chính là một con vẹt chỉ biết nói nhại.

Ông nội: "Giờ ông sẽ tặng Manh Manh cho con. Nào Manh Manh, chào cháu trai ông đi."

Thư Mông: "(Đợi chút, mấy người là ai?) Cháu trai, chào ông đi?"

Nguyên Triết, ông nội:???

Thư Mông: "(Miệng không khống chế được!) Cháu trai chào ông đi!"

Nguyên Triết:...

Thư Mông:...

- -----------------------------

Nguyên Triết: Thư Mông, cô cứ phải nhại lại đúng không?

Thư Mông: Cứ phải nhại.

Nguyên Triết: Được thôi. (Mỉm cười hiền lành, đợi cô lặp lại) Tôi thích em.

Thư Mông: Tôi...

Nguyên Triết: ^_^

Tác giả: Làm vẹt trắng Manh Manh đáng yêu trước, sau đó sẽ biến lại thành người!

Tag: #Yêu sâu sắc, #Dị năng, #Ngọt văn, #Xuyên sách.

Vai chính: Thư Mông, Nguyên Triết | Vai phụ: Tần Ti Vũ, Hứa Hạo Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK