"Hàn Hàn, nếu ta một thân một mình, ta thật sự muốn mang chàng bỏ trốn, mặc kệ tất cả." Nam Tầm nói, ánh mắt đầy tâm sự nhìn Ánh Hàn.
Việc nàng làm chỉ vì mình Ánh Hàn. Nhưng nếu nàng đã chiếm thân phận Tiếu Dao thì phải gánh trách nhiệm của Tiếu Dao. Hơn nữa cha nương Tiếu Dao thật sự rất tốt, cha thổ hào cưng chiều nàng, nương thì hở chút lại gào thét muốn đánh gãy chân chó nàng. Cảnh gia đình ầm ĩ náo loạn, vui vẻ quây quần bên nhau như vậy là điều nàng luôn hướng tới...
Ánh Hàn lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, chợt cười nhạo: "Ai muốn cùng nàng bỏ trốn? Đến lúc đó nàng biến thành quỷ nghèo, còn bắt ta và con theo nàng chịu khổ ư?"
Nam Tầm:...
"Hàn Hàn, lời chàng nói thật khiến người ta đau lòng." Nam Tầm ôm chặt hắn, cọ cọ lên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Hàn Hàn, chàng thật tốt."
Ánh Hàn liếc nhìn nàng: "Lúc thì không tốt, lúc thì tốt, rốt cuộc ta tốt hay là không tốt?"
Nam Tầm cười hắc hắc, đáp: "Đương nhiên là tốt rồi. Trong lòng ta, chàng vẫn luôn tốt nhất."
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Yến hội hôm nay, các vị mệnh phu đại thần đều cầm theo thiếp mời và cung bài tiến cung. Ánh Hàn và Nhạc Thạch vào cửa cung, xe ngựa đi được đoạn ngắn đã bị ngăn lại.
Từ chỗ này, tất cả xe ngựa của mệnh phu đều phải thống nhất dẫn tới chuồng ngựa quản lý, mà xa phu cũng chỉ có thể ở đây chờ chủ tử nhà mình.
Có lẽ do phía trên phân phó, rất nhanh liền có nội quan nâng kiệu liễn lại đây.
Nội quan kia nói: "Vị này là hôn phu của tân khoa Trạng Nguyên phải không ạ? Tiếu phu quân, mời qua bên này."
Ánh Hàn nhìn kiệu liễn màu sắc diêm dúa kia, trong mắt xẹt qua vẻ lạnh lẽo.
Nhạc Thạch đang muốn đi theo kiệu liễn lại bị nội quan ngăn: "Ngươi thật không có giáo dưỡng. Trường hợp cung yến long trọng thế này, thân phận ti tiện như ngươi há có thể vào bàn? Ngươi đứng ở đây chờ cùng mã phu đi."
Ánh Hàn nghe thế, ánh mắt hơi trầm xuống.
Không giáo dưỡng? Ti tiện? A, đang chỉ cây dâu mắng cây hòe đấy sao.
"Ngươi! Phu quân nhà ta đã có thai ba tháng, sao bên người có thể không ai hầu hạ?" Nhạc Thạch cả giận nói.
Nội quan cười lạnh, chỉ chỉ mấy tùy tùng phía sau mình: "Những người sau lưng tạp gia không được à? Nói ngươi không có giáo dưỡng còn không phục, biết tạp gia là ai không mà dám tranh luận? Nếu không phải nể mặt Trạng Nguyên lang, tạp gia đã sớm sai người loạn côn đánh chết ngươi!"
Ánh Hàn giữ chặt Nhạc Thạch đang muốn động thủ, lạnh nhạt nói: "Nếu đã như thế, vậy ngươi cứ chờ ở đây đi."
"Công tử, nhưng mà..." Nhạc Thạch còn chưa dứt lời, Ánh Hàn đã cho một ánh mắt bảo ngừng.
Nội quan kia cười nói: "Vẫn là Tiếu phu quân thông tình đạt lý. Tuy nói cung yến cũng có phu quân mang theo người hầu, nhưng những phu quân đó không có ai là không phải cáo mệnh. Tạp gia cũng hoàn toàn làm việc theo quy củ mà thôi. Xin Tiếu phu quân yên tâm, Hoàng Hậu đều phái người hầu cho mỗi vị phu quân, ngài cũng sẽ được phân."
Nhạc Thạch tức giận đến nắm tay thành quyền, y thật muốn đấm vỡ đầu tên tiểu nhân này. Rõ ràng là đang khinh thường thân phận công tử nhà y, còn ngấm ngầm trào phúng.
Ánh Hàn đột nhiên cười sáng lạn, nụ cười phong hoa tuyệt đại khiến tên nội quan thất thần.
"Vậy đi thôi."
Nhạc Thạch trơ mắt nhìn công tử nhà y ngồi kiệu liễn đi xa. Mặc dù rất muốn âm thầm theo sau, nhưng hoàng cung cao thủ nhiều như mây, hiện còn là ban ngày, y không thể hành động tùy tiện.
Kiệu liễn diêm dúa nâng Ánh Hàn một đường thẳng tiến vườn hoa nơi tổ chức sinh nhật Hoàng hậu.
Khi Ánh Hàn nhập tiệc, những phu quân đại thần đều xì xào bàn tán, Ánh Hàn không khó nhìn ra vẻ khinh thường trên mặt họ.
Chờ Ánh Hàn đến gần dâng thọ lễ của mình, Hoàng Hậu ngồi ở giữa tọa đột nhiên làm đổ ly rượu.
Hai mắt lão ta nhìn chằm chằm Ánh Hàn, trong lòng vô cùng chấn động.
Ở đây không thiếu người ở hậu cung lâu năm, lúc này nhìn gương mặt Ánh Hàn đều là vẻ mặt như gặp ma.
Vị phu quân Trạng Nguyên lang này sao mà giống Vệ phi đã chết nhiều năm đến bảy tám phần thế!
Giống, thật sự quá giống!
Đặc biệt là đôi mắt câu hồn kia, giống cực kỳ!
Hôm nay Ánh Hàn không mặc áo choàng đỏ mà mặc một bộ trường bào xanh lục. Ánh Hàn như vậy gần như trùng khớp bóng hình Vệ phi được sủng ái bậc nhất hậu cung năm đó.
"Tiếu phu quân, mời ngồi." Hoàng Hậu hoàn hồn, ra vẻ trấn định nói. Chẳng qua cảm xúc quay cuồng đáy mắt đã tiết lộ nội tâm bất an của lão.
Qua một hồi, Hoàng Thượng tới, mọi người vội đứng dậy hành lễ.
Hoàng Thượng cho Hoàng Hậu một ánh mắt dò hỏi người tới không. Song lúc này Hoàng Hậu vẻ mặt hoảng hốt không nhìn thấy.
Hoàng Thượng hơi nhíu mày đưa mắt nhìn quanh, lọt vào tầm mắt một mảnh hồng hồng xanh xanh.
Nhưng chỉ đảo qua một vòng, hai mắt bà ta bất ngờ trừng lớn, ánh mắt bị đóng đinh dừng tại hàng cuối nhìn chằm chằm ca nhi trường bào xanh lục kia, cả đầu trống rỗng.
Vệ phi? Trúc Nhi của trẫm! Trúc Nhi...
Hoàng Hậu thấy Hoàng Thượng phản ứng quá khích như thế, trong mắt xẹt qua vẻ ghen ghét, trên mặt lại đầy tươi cười: "Hoàng Thượng, mọi người vẫn đang chờ Người miễn lễ đó."
Hoàng Thượng hoàn hồn, có chút hoảng loạn nói: "Đều bình thân, bình thân đi, không cần đa lễ!"
Mọi người chúc mấy câu khách sáo một phen, rồi đàn ca sáo nhị vang lên, ca vũ bắt đầu.
Tiệc sinh nhật Hoàng Hậu, Hoàng Thượng thường chỉ ngồi trong chốc lát cho Hoàng Hậu chút thể diện rồi đi. Mà hôm nay, Hoàng Thượng thế nhưng không hề có ý định rời tiệc, ánh mắt bà ta nóng rực như có như không dừng trên người Ánh Hàn, sớm đã chẳng còn lòng dạ quan tâm ca múa.
Một số người tinh mắt nhìn ra manh mối. Bọn họ biết Hoàng Thượng phong lưu đa tình, nhưng nhìn chằm chằm phu quân của thần tử như vậy thật sự có hơi vô lễ.
Thế nhưng bà ta là Hoàng Thượng, không ai dám nói gì.
Ánh Hàn không khỏi siết chặt chén trà trong tay. Khó trách Nhạc thúc trước khi lâm chung nói chỉ cần hắn nghĩ cách gặp được Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhất định sẽ tin hắn là con bà ta. Hiện tại xem phản ứng của Hoàng Thượng, hắn bỗng hiểu ý Nhạc thúc.
Hắn và phụ thân Vệ phi năm đó thực sự quá giống.
Hắn không dấu vết đánh giá mẫu thân máu mủ. Trước kia không phải chưa từng nghĩ tới, song hôm nay bất ngờ gặp mặt, hắn mới phát hiện trong lòng mình không hề có cảm giác vui sướng khi gặp lại người thân. Bà ta cũng không vĩ đại như trong tưởng tượng của hắn.
Hơn nữa...
Ánh mắt Ánh Hàn trầm xuống. Hắn ngây người ở hoa lâu mấy năm, hiểu ánh mắt nữ nhân nhất. Thế mà ánh mắt Hoàng Thượng nhìn hắn... hơi quá rồi.
Một hồi cung yến, Ánh Hàn cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó nhưng không. Ngược lại Hoàng Hậu còn giả dối hỏi thăm hài tử trong bụng hắn vài câu.
***
Nam Tầm thấy Ánh Hàn trở về bình yên vô sự, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không thể trách nàng nghĩ thuyết âm mưu hơi nhiều, thật sự đã xem nhiều phim cung đấu nên luôn cảm thấy trong cung yến chắc chắn sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Nhưng sau đó, Hoàng Hậu lâu lâu lại cho gọi Ánh Hàn vào cung nói chuyện, làm Nam Tầm lại sinh nghi. Nàng tự nhiên nhớ tới đời Lý Vân Đóa, Hoàng Hậu nương nương cũng luôn triệu nàng vào cung hầu chuyện, giăng bẫy khắp nơi.
Ánh Hàn bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận."
Hắn đã nghĩ rồi, nếu trở về thân phận hoàng tử bớt được chút phiền nhiễu, hắn sẽ lập tức nhận tổ quy tông. Dù hắn trở thành Thập Bát hoàng tử, hắn vẫn là Hàn Hàn của Tiếu Dao, điểm này vĩnh viễn không thay đổi.
Thế nhưng lúc này Ánh Hàn còn chưa rõ, có vài người, không phải hắn muốn nhận là có thể nhận.