Cơ thể Ge ngày càng nóng, trùng văn trên người cũng lúc sáng lúc tối.
Nam Tầm đang ngủ ngon theo bản năng rời xa nguồn nhiệt. Cả người lăn một vòng đến cạnh mép giường, rủ một chân xuống.
Ge duỗi cánh tay dài và chân sâu của mình vớt người trở về, miệng lẩm bẩm: "Gối đầu ở đây, chạy đi đâu."
Nam Tầm nhăn mày, tránh không thoát. Song vì nhiệt độ vẫn trong phạm vi chấp nhận, đành tạm chịu đựng tiếp tục ngủ.
Lúc đầu Nam Tầm không cảm thấy gì lạ, nhưng liên tiếp mấy tối đều như thế. Hơn nữa người Ge còn ngày càng bỏng hơn, tức khắc thấy có gì đó đáng ngờ.
Càng kỳ quái nữa là, cơ thể Ge chỉ nóng rực vào buổi tối, vừa đến sáng là hắn lại như thường.
Phản ứng của Ge nói cho Nam Tầm, hắn căn bản không biết người mình có gì khác lạ.
Hiện tại cơ thể hắn chỉ được xem như lò lửa nhỏ, nhưng lại qua mấy ngày nữa sợ rằng sẽ trực tiếp biến thành dung nham.
Nam Tầm bị dọa. Vào sáng ngày thứ năm, rốt cuộc nhịn không được hỏi hắn: "Ge, gần đây ngài có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?"
Ge kỳ quái nhìn cô: "Ta rất khoẻ, không có chỗ nào không thoải mái."
Nam Tầm cân nhắc: "Cũng không phải không thoải mái. Mà là ngài có thấy nơi nào không giống trước kia không?"
Ge dừng một chút, nói: "Luôn có cảm giác sức lực tràn trề không dùng hết có tính không?"
Nam Tầm: "... Đêm nào người ngài cũng nóng lên! Ngài không phát hiện sao? Tôi còn tưởng ngài sinh bệnh đấy."
Nhưng nếu đổ bệnh thì sẽ không qua ngày hôm sau đã khỏe, buổi tối lại tiếp tục tái phát. Cho nên lúc đầu Nam Tầm mới không để ý.
"Cơ thể nóng lên?" Ge ngẩn ra trong chốc lát, chợt nói: "Cố Khuynh, hình như đến lúc ta thay xác rồi."
Nam Tầm: "Thay xác? Năm năm thay một lần?"
"Ta mười năm thay một lần."
Sau khi Ge biết mình phải thay xác liền cực kỳ khó được chủ động yêu cầu ngủ riêng. Việc này khiến Nam Tầm ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
Ge giải thích: "Khi ta thay xác không quá giống Trùng tộc, nhiệt độ toàn thân sẽ tăng rất cao. Trước kia ta cũng không biết, mãi đến sau này một con trùng binh đi ngang qua trước mặt ta thiếu chút bị nướng chín, ta mới phát hiện sự khác thường của mình."
Từ khi tự nhảy vào hố lửa trọng sinh, hắn đã không còn cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình nữa. Song đối với nhiệt độ xung quanh và những người khác thì lại rất mẫn cảm.
Khóe miệng Nam Tầm giật giật, thế là Ge sẽ trở nên nóng hừng hực như dung nham thật sao?
"Ge, ngài thay xác cần bao lâu?" Nam Tầm hỏi.
"Mười mấy hai mươi ngày." Ge không cần nghĩ đã trả lời.
Thế nhưng qua hai mươi ngày, Ge vẫn chưa thoát xác. Chỉ mỗi khi trời tối nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người, hai người mới biết đây xác thật là điềm báo thay xác.
Cung điện to như vậy mà bởi cơ thể nóng rực của Ge, nhiệt độ không khí không ngừng tăng cao. Nam Tầm thực không chịu nổi, mau chóng đem giường nhỏ dời xa giường lớn, chuyển qua cạnh cửa sổ cách hắn xa nhất.
Ge nhìn cô bằng ánh mắt đầy u oán, nhưng vẫn không ngăn cản.
Lần thay xác này quá lâu, hoàn toàn ngoài dự kiến của Ge, chính hắn cũng bắt đầu khó hiểu.
Đến ngày thứ ba mươi, cả ban ngày Ge cũng bắt đầu phát nhiệt, thật sự biến thành một trái cầu lửa di động. Hắn dần không có tinh thần, không muốn ăn, hơn nữa cực kỳ thích ngủ.
Nếu Ge không phải giống đực, Nam Tầm suýt nữa cho rằng hắn mang thai.
Tiểu Bát nghe được sự hoài nghi của Nam Tầm, thế mà không hề cười nhạo, còn nói với cô: "Thật sự có thế giới đàn ông có thể sinh con đó."
Nam Tầm lập tức hỏi: "Có phải vì uống nước sông Mẫu Tử không? Rồi bụng lớn như Trư Bát Giới, cho nên có thể sinh con?"
[*Sông Mẫu Tử ở Nữ nhi quốc trong Tây Du Ký]
Tiểu Bát: "... Không phải, là nam nữ giao hợp. Nhưng người mang thai không phải phụ nữ mà là đàn ông."
Nam Tầm phản bác: "Cái này không khoa học. Đàn ông đâu có tử cung, đứa bé làm sao có chỗ để phát triển chứ."
Tiểu Bát:...
"Sao ngươi biết người ta không có? Rốt cuộc là ta kiến thức rộng hay ngươi?"
Nam Tầm thỏa hiệp: "Là ngươi, là ngươi, đều là ngươi."
Tiểu Bát:...
Đáng ghét, làm như nó cố tình gây sự ấy.
Nam Tầm ngồi bên cửa sổ hóng gió lạnh, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Ge đang ngủ.
Hình như đã ngủ ba bốn tiếng rồi, có vẻ không được bình thường cho lắm.
Nam Tầm muốn tới đó xem thử, nhưng không cách nào tới gần. Không khí quanh người Ge đều bị hun nóng đến vặn vẹo.
"Ge? Ge!" Nam Tầm lớn tiếng gọi hắn.
Nhưng người trên giường cứ như đã chết, không hề nhúc nhích.
Nam Tầm hoảng sợ, cũng mặc kệ mình có thể bị bỏng chết hay không, vội vàng chạy qua đứng cạnh hắn gọi to.
Cô theo bản năng vỗ vỗ mặt hắn, nhưng tay vừa đụng vào mặt Ge đã bỏng rát, "ngao" một tiếng rụt về.
Cmn, bỏng chết đi được!
Nhiệt độ này mẹ nó còn cao hơn lửa nữa!
May là cô phản xạ nhanh, bằng không cái tay này đã phế.
Nam Tầm xem xét tay mình, mấy ngón đã phồng rộp.
Tiểu Bát nói: "Cơ thể đại Boss lúc này thật kỳ quái, nguyên thế giới không có chuyện vậy đâu. Cơ mà ngươi yên tâm, vừa rồi ta đã kiểm tra qua, có dấu hiệu của sự sống, chưa chết được."
Nam Tầm không đánh thức được Ge, lại không thể chạm vào hắn, chỉ có thể đứng nhìn.
"Tiểu Bát, Ge thật sự không có việc gì chứ?"
"Thật không sao đâu. Đây là đại Boss mà, nếu có việc, gia khẳng định còn cuống hơn ngươi."
Nam Tầm nghe phản ứng của Tiểu Bát, lập tức yên lòng.
Nhưng Ge ngủ say suốt ba ngày ba đêm, Nam Tầm lại không thể bình tĩnh nữa.
"Tiểu Bát, rốt cuộc Ge làm sao vậy? Sao còn chưa tỉnh?"
Tiểu Bát yếu ớt trả lời: "Gia cũng không biết nữa. Nguyên thế giới đại Boss không gặp phải nguy cơ gì cả, khi thay xác cũng rất bình thường."
Cuối cùng, vào ngày thứ năm Ge ngủ say, cơ thể hắn đã xảy ra biến hóa rõ ràng.
Trùng văn bạc trên thân trong cơn nóng ngùn ngụt hiện lên tia sáng đỏ. Sự khác thường này kéo dài chừng hai tiếng, rồi thân trùng dưới eo hắn đột nhiên buông lỏng, bắt đầu tróc ra từng chút một.
Nam Tầm thấy hắn rốt cuộc thay xác, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi hạt giống nảy mầm, mầm non sức sống mãnh liệt sẽ đẩy lớp xác ngoài cùng ra ngoài. Mà khi Gelose thoát xác cũng rất giống vậy, xác trùng cứng rắn như bị một lực lượng vô hình đẩy ra, từ từ tróc xuống.
Xác trùng nửa người dưới tróc ra biến thành một loại xác mềm niêm mạc trắng, có hơi giống xác trứng ấu trùng nhưng mềm hơn.
Sau đó, Ge tiếp tục không động tĩnh, hắn giữ nguyên dáng vẻ kỳ quái này ngủ say tiếp bảy ngày.
Nam Tầm nhịn không được móc mỉa: "Xác mới lần này không mọc ra kim cương đấy chứ? Lâu vậy rồi còn chưa xong."
Tiểu Bát cười ha ha: "Có thể lắm."
Nhưng rất nhanh Tiểu Bát cười không nổi.
Vào tối ngày thứ bảy, ở lúc Nam Tầm đang ngủ mơ mơ màng màng, tầng xác mềm niêm mạc nửa người dưới Ge bắt đầu bung tróc, chậm rãi lộ ra một... đôi chân dài thẳng tắp.
Là... Chân người.