Nam Tầm nghe cụ tổ gọi thì đáp "dạ", thong thả cởi áo khoác che lên... đầu và vai mình.
Cô quay lại, cười khanh khách nhìn cụ tổ: "Cụ gọi con ạ?"
Biểu cảm cụ tổ cứng lại thấy rõ.
"Đi thôi bé con." Cụ cười vươn tay với cô.
Nam Tầm nheo nheo mắt nhìn "cụ tổ" trước mặt.
Đột nhiên, cô chỉ ra sau đối phương, hét lên kinh hãi: "Cụ mau nhìn kìa, sau lưng cụ có người!"
Cụ tổ nghe vậy lập tức quay đầu.
Ngay lúc này, Nam Tầm móc một lá bùa trong túi vung tay ném về phía hắn: "Trừ tà hóa sát, đi!"
Khoảnh khắc lá bùa dính lên người, "cụ tổ" phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả khuôn mặt biến đổi tức thì.
Là một con ác ma vô cùng xấu xí. Hai mắt lồi ra, miệng ngoác rộng chảy đầy nước dãi.
Nam Tầm nhìn bộ đồ cổ lỗ sĩ trên người nó, đoán chắc kẻ này ôm hận mà chết tầm năm, sáu chục năm trước. Cũng có nghĩa nó đã tu luyện năm, sáu chục năm!
Thế nhưng một con ác ma đạo hạnh không thấp như nó, khi Nam Tầm dán bùa lên lại thấy liệt hỏa đốt cháy khắp người, thậm chí nghe được tiếng sấm đùng đoàng.
Chỉ vài giây sau, ác ma tan thành tro bụi!
Nam Tầm ngu người.
Éc... Hình như cô lỡ tay móc lộn túi, dùng mất bùa ngũ lôi mạnh nhất rồi.
Ây mà ác ma này đạo hạnh chẳng thấp, dùng mấy lá khác có khi phải tốn thêm ít lâu. Thôi, dùng thì cứ dùng đi.
"Tiểu Bát, giúp ta xem cụ tổ trong kia thế nào với." Nam Tầm gọi Tiểu Bát.
"Trong mộ có một con cương thi 500 năm. Vốn chỉ là thi bạt, nhưng chắc gần đây hút kha khá máu nên đã thành thi vương."
Tiểu Bát nói đến đây lại tò mò hỏi: "Mà này thân ái, sao ngươi nhận ra con ác ma đấy không phải cụ tổ? Gia đang định nhắc thì ngươi dùng quần áo bảo vệ lửa dương luôn rồi."
Nam Tầm "xì" một tiếng: "Bởi vì cách nói chuyện không đúng đó. Giọng cụ tổ tuy dịu dàng nhưng không hèn mọn nhé. Trong khi con ác ma này gọi ta lại nổi hết cả da gà."
Tiểu Bát:...
Nam Tầm vậy mà nghe ra cả tia hèn mọn từ giọng nói dịu dàng kia á? Đỉnh nha, đến thế cũng nghe ra được!
Nam Tầm bổ sung: "Sau đó quay đầu thì thấy nó cười với ta, cười thật mẹ nó tởm. Gương mặt sáng sủa nhã nhặn của cụ tổ bị nó cười thành như vầy, cái này còn nhịn được thì chả còn gì không nhịn được!"
Tiểu Bát:... Tại hạ bái phục.
"Tiểu Bát, mau tường thuật tình hình mộ địa cho ta."
"Đừng lo, đại Boss là thi ma đỉnh cấp, bất kể cương thi nào gặp hắn đều sợ tè quần. Mộ địa quanh co ngoằn ngoèo, diện tích lại lớn, lúc đại Boss tìm thấy thi bạt thì nó đang hút máu một người đàn ông..."
Mộ địa tối tăm ẩm ướt, Thẩm Duệ Uyên nhìn thi bạt ôm con mồi hút máu ừng ực, ánh mắt ngày càng lạnh.
Tiếng nuốt máu khiến anh ghê tởm cùng cực.
Thi bạt hút được một số lượng lớn nên hôm nay vừa tiến hóa lên thi vương.
Da mặt nó hư thối, mặt mũi khô quắt, cả người tản ra mùi hôi nồng nặc quyện lẫn mùi máu tanh tưởi. Móng tay hóa giáp vừa dài vừa nhọn kiềm chặt con mồi, hai răng nanh nhọn hoắc cắm thật sâu vào cổ hút lấy hút để.
Thấy Thẩm Duệ Uyên, thi vương vứt người đang bị hút dở sang bên. Đôi mắt vàng phiếm chút xanh lục nhìn anh chòng chọc, ngoác cái mồm đầy máu phá lên cười: "Thế mà có mồi tự mình tới cửa cơ đấy, khặc khặc khặc..."
"Một con thi vương mắt vàng tép riu cũng dám làm càn trước mặt ta." Thẩm Duệ Uyên lạnh lùng thốt, đồng thời tháo nhẫn ban chỉ phỉ thúy trên ngón cái.
Trong nháy mắt nhẫn rời tay, sát khí che trời lấp đất trên người anh phóng ra. Hai mắt dần biến đỏ, gân xanh gồ lên quanh mắt.
Thi vương mắt vàng sợ nhũn cả chân, quỳ mọp trên đất: "Thi ma mắt, mắt đỏ... Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Là tiểu nhân có mắt không tròng! Con mồi tiểu nhân mới bắt được còn chưa hút khô, tiểu nhân xin nguyện dâng lên cho ngài!"
Thẩm Duệ Uyên nghe thế sát khí bỗng chốc nồng hơn gấp bội: "Thứ dơ bẩn, chết đi!"
Bóng trắng xẹt qua, chớp mắt đến trước thi vương mắt vàng, bổ một chưởng vào nó.
Thi vương mắt vàng bị đánh văng thật xa. Xương tay phải tan tác trước khi kịp chạm đất, tim trong ngực cũng bị đánh nứt toạc. Thế nhưng nó lại vui vẻ.
Những tưởng một chưởng của thi ma mắt đỏ đã đủ kết liễu nó, nào ngờ nó vẫn chưa chết.
Thi ma mắt đỏ gì chứ, cũng chỉ có thế.
Lúc Thẩm Duệ Uyên lần nữa tới gần, thi vương mắt vàng bất ngờ nắm một nắm đất hất vào mặt anh rồi vọt trốn.
Đây là địa bàn của nó, chứa không ít cơ quan. Nó có rất nhiều cách để nhốt lão chết tiệt này.
Chờ Thẩm Duệ Uyên phẩy đi cát bụi trước mắt, thi vương gian trá đã chạy thoát. Thẩm Duệ Uyên lập tức đuổi theo, nhưng người đàn ông trúng thi độc bị vứt trên đất đã biến thành thi khôi lại trừng đôi mắt trắng dã ôm chặt hai chân anh.
Chỉ một thoáng trì hoãn cũng đủ cho thi vương đóng mộ từ bên ngoài!
Thẩm Duệ Uyên nhớ đến Nam Tầm còn ở cửa liền sầm mặt.
Cảm giác hoảng loạn chưa từng có trào dâng.
Trong giây lát, anh nhe răng nhìn thi khôi trên đất, lộ hai răng nọc bén nhọn.
Móng tay vốn bình thường cũng nháy mắt hóa giáp cứng sắc bén nhắm ngay đầu thi khôi vạch một đường, cắt đứt đầu nó...
"Nam Tầm chạy mau, thi vương trốn ra rồi!" Ngoài cửa mộ, Tiểu Bát la toáng lên.
Hai chân Nam Tầm đã tự động chạy trước khi não kịp nghĩ.
Tiểu Bát kêu rên: "Không kịp rồi. Thi vương mới hút máu xong, tốc độ nhanh lắm!"
"Vậy ngươi nói làm khỉ gì!" Nam Tầm không chạy nữa mà vét hết bùa chú trong túi ra.
Nhìn xấp bùa cấp thấp trong tay, bỗng dưng muốn khóc.
Biết thế đã giữ lại lá ngũ lôi.
Lần đầu tiên cô ý thức được thói lười biếng của mình nghiêm trọng nhường nào. Gương bát quái và kiếm gỗ đào đều trong balo Thẩm Quang Bích, nếu lúc trước cô tự vác theo một bọc nhỏ thì đã chẳng thành ra thế này.
"Tiểu Bát, cụ tổ không sao chứ?"
"Đờ mờ lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ cụ tổ? Hắn cùng lắm bị thi vương nhốt trong đó thôi."
Thi vương chạy khỏi huyệt mộ chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Đảo mắt qua thấy ngay Nam Tầm tươi ngon, nó cười khằng khặc: "Lại có mồi tươi tới cửa. Mới nãy đang ăn thì bị cắt ngang, còn chưa no đây."
Nam Tầm ghét bỏ: "Thứ gì xấu dữ thần! Người ngợm cũng thúi hoắc!"
Tiểu Bát: "Lúc nào rồi mà còn thời gian đánh giá xấu đẹp đấy?"
Thi vương nhào qua Nam Tầm. Tốc độ quả thực nhanh hơn con người rất nhiều.
Nam Tầm né được suýt soát, tay nhanh mắt lẹ dán một lá trừ tà lên người nó. Vốn tưởng sẽ có chút tác dụng, ai ngờ thi vương chỉ "A" một tiếng rồi dùng cánh tay thối rữa... xé rớt lá bùa.
... Xé rớt.