“Không biết.”
Kiều Minh Húc đáp: “Quang Hiển từ trước đến giờ rất thích làm quen với phụ nữ đẹp.”
Câu trả lời này của anh làm cho Lâm Ngọc càng thêm nghi hoặc, cô ta nói: “Nhưng mà vừa rồi em thấy hình như cô ấy đang nói chuyện với anh!”
“Cô ấy nghĩ rằng anh là người cô ấy đang muốn tìm, chỉ hỏi vài câu thôi.”
Kiều Minh Húc hơi không kiên nhẫn với câu hỏi của cô ta, chỉ vào miếng bít tết trên đĩa, nói với cô ta: “Ngọc Ngọc, em gầy quá, nên ăn nhiều thịt hơn.”
“Minh Húc, người ta không gầy mà, gần đây người ta còn mập lên, cần phải giảm cân nữa cơ. Em phải giảm bớt các loại thịt dầu mỡ nhiều calo như thế này, chỉ ăn ít rau cùng trái cây là được rồi. Mỗi ngày anh làm việc cực khổ như vậy nên ăn nhiều thịt hơn chút đi.”
Lâm Ngọc vừa chu đôi môi nhỏ nhắn lên làm nũng, vừa dùng nĩa khéo léo đặt miếng bít tết lên chiếc đĩa đặt trước mặt Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc có bệnh sạch sẽ, không bao giờ cho phép người khác dùng đũa để gắp thức ăn cho anh, cũng không dùng chung bất kỳ thứ gì với người khác.
Hai người bọn họ yêu nhau nhiều năm nhưng chưa từng có một nụ hôn ướt át nào cả.
Lần nào cũng vậy, anh nhiều nhất chỉ hôn lên trán hoặc khẽ hôn lên má của Lâm Ngọc. Thỉnh thoảng cũng có chạm môi, nhưng lại nhẹ tựa lông hồng, sau đó nhanh chóng rời đi, như thể nếu hôn nhiều hơn sẽ có vi khuẩn lây lan vậy.
Điều này làm cho một người phụ nữ như Lâm Ngọc cảm thấy bất mãn, có nhiều trách móc với Kiều Minh Húc.
Tuy nhiên, sự trách móc này chỉ có thể nghẹn lại trong lòng mà không thể nói ra.
Cô ta sợ nếu nói ra sẽ chọc tức Kiều Minh Húc, sau đó ước mơ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Kiều, thiếu phu nhân của tập đoàn Kiều Thị sẽ tan thành mây khói.
Tuy nhiên, nếu nhìn ở một góc độ khác, đây cũng là một chuyện tốt.
Bởi vì Kiều Minh Húc có bệnh sạch sẽ, cho nên đến bây giờ anh vẫn chưa từng có quan hệ không thuần khiết nào với những người phụ nữ khác cả. Không giống như những người đàn ông có tiền khác, ở khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, hoa đào bay tứ tung.
Kiều Minh Húc chỉ là của một mình cô ta, cô ta hẳn nên thỏa mãn mới đúng!
Kiều Minh Húc thấy cô ta không ăn thịt, anh cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu dùng dao cắt miếng bít tết bỏ vào miệng. Nghe thấy tiếng cười của Phùng Quang Hiển ở bên kia, anh vẫn vô thức liếc mắt nhìn về phía đó.
Vị trí của anh, vừa vặn đối xéo với Mạch Tiểu Miên.
Chỉ cần anh liếc mắt thôi là đã có thể thu mọi biểu cảm của cô vào trong mắt rồi.
Cô đối với Phùng Quang Hiển không giống dáng vẻ si mê ngốc nghếch của những cô gái kia. Mà trông cô có vẻ hơi hời hợt, thỉnh thoảng lịch sự cười, nhưng cũng chỉ khẽ nhếch môi rồi thôi.
Không biết có phải do Phùng Quang Hiển đã ám thị tâm lý cho anh hay không, mà anh cũng có cảm giác trên người Mạch Tiểu Miên có một khí chất đặc biệt.
Xung quanh có rất nhiều thực khách, nhân viên phục vụ qua lại nhiều lần, Phùng Quang Hiển cũng đang nói chuyện rất nhiệt tình, nhưng cô lại yên tĩnh ngồi đó, như thể cô lập với mọi thứ, không hề bị lay động, lặng lẽ chờ đợi năm tháng trôi qua.
Anh rất ít khi nhìn thấy một người có khí chất như vậy, cảm thấy không hề giống như khí chất của một cô gái tuổi đôi mươi nên có.
Đôi mắt của cô cơ trí thâm trầm, nhưng lại tĩnh lặng tựa như mặt hồ nước mùa thu, không hề để cho người khác nhìn thấy bất kỳ gợn sóng nào.
Di động của Mạch Tiểu Miên vang lên, là cuộc gọi của mẹ cô.
Cho dù dùng đầu ngón chân để đoán, cô cũng có thể đoán được mẹ cô đang muốn hỏi về tình hình xem mắt của cô.
Rất không tình nguyện bắt máy.
“Tiểu Miên, thế nào rồi? Có hài lòng không? Hai người các con ăn tối chưa?”
Mẹ Mạch cực kỳ lo lắng hỏi.
Mạch Tiểu Miên do dự một chút rồi trả lời: “Vâng, đang dùng cơm!”
“Thật sao? Vậy hai đứa có vừa ý nhau không? Có thể qua lại rồi kết hôn được chứ?”
Mẹ Mạch sốt ruột hỏi.
Mạch Tiểu Miên đổ đầy mồ hôi.