Chương 632
Sau khi cô bảo chú Trương đưa Đồng Đồng đi, Kiều Minh Húc cũng đã về đến nhà.1
Kiểu Sở Thiên đi thẳng lên tầng, nhìn thấy cô đang ngồi cúi đầu suy nghĩ gì đó nên bèn đi tới, vươn hai tay ra, trực tiếp ôm lấy bả vai cô từ sau lưng, cái cằm đặt lên đỉnh đầu cô, im lặng không nói.
Mạch Tiểu Miên biết là anh đến gần.
Nhưng bởi vì không biết nên giao lưu với anh như thế nên cũng bèn giả vờ như không biết anh trở về.
Nhưng không ngờ rằng, anh vừa đi tới gần cô đã làm ra động tác thân mật như vậy.
Hơi thở hương tùng nhàn nhạt quen thuộc, hai tay ấm áp mạnh mẽ, còn cả cái cằm khiến đỉnh đầu cô có chút ngứa kia.
Tất cả những điều này….
Đều là những điều khiến cho muốn lưu luyến.
Thật muốn thời gian dừng lại ở ngay lúc này.
Như vậy, cô cũng không cần phải đối mặt với chuyện sắp xảy ra giữa hai người sau giây phút này.
Cô cũng không cần phải băn khoăn điều gì.
Giống như tâm trạng của cô vậy.
Khi Kiều Minh Húc đến gần cô, ôm cô ở trong khuỷu tay, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, hơi thở của cô, anh lập tức có một loại cảm giác rất yên tâm.
Một ngày bận rộn mệt mỏi cũng lập tức tan thành mây khói.
Yên lặng để cái ôm này kéo dài khoảng mười phút, khi Kiều Minh Húc muốn xoay bả vai cô lại tìm kiếm môi cô, cô bèn gương gạo mà thô bạo đẩy anh ra, sau đó đẩy xe lăn tránh sang một bên.
Kiều Minh Húc bất đắc dĩ nhìn cô, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Miên…”
Tiếng gọi này của anh khiến cho trái tim của Mạch Tiểu Miên mềm đi, tựa như muốn tan ra.
Buồn rầu đáp một tiếng: “Ừm, anh về rồi à?”
Sự xa cách trong câu nói này khiến cho trái tim Kiều Minh Húc đau nhói.
Cô nhìn khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy mệt mỏi kia.”Tiểu Miên, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Mạch Tiểu Miên cho rằng anh muốn ngả bài, trái tim giống như người lênh đênh ở trên biển, bàng hoàng, mờ mịt, giãy giụa…
“Ừm, chúng ta nên nói chuyện rồi.”
Cô thản nhiên nói ra câu này, trong lòng lại đau đớn như bị ngàn cây kim đâm vào.
Đúng vậy, mặc dù biết tất cả những cảnh tượng trước mắt đều là giả tạo.
Nhưng, cô thật sự không muốn xé mở.
Có lẽ sẽ đau đớn như xé lòng vậy.
Kiều Minh Húc nhìn gương mặt bình tĩnh kia: “Ngọc Ngọc từng gọi điện thoại cho em rồi à?”
“Ừ.”
“Em biết cô ấy mang thai rồi?”
“Ừ.”
“Em có thể nghe anh giải thích không?”
Kiều Minh Húc nhìn cô, trong đôi mắt có chứa mấy phần khẩn khoản.