Kiều Minh Húc hơi cau mày, nhìn quần áo mỏng manh trên người cô, nói: “Ở đây gió lớn, lúc ngủ phải đắp mền vào chứ.”
“Tôi cũng không nghĩ mình sẽ ngủ.” Mạch Tiểu Miên hơi vươn vai.
Kiều Minh Húc cởi áo vest đen trên người ra, đưa cho cô, nói: “Mặc vào đi, xuống ăn cơm
nào.”
Mạch Tiểu Miên biết vào thời điểm đặc thù của mình sẽ tương đối dễ cảm lạnh.
Cô không thể lấy thân thể mình ra làm trò đùa được, bèn nhận lấy chiếc áo vest kia của Kiều Minh Húc.
Vốn muốn choàng lên vai thôi, nhưng lại cảm thấy rất lạnh nên bèn dứt khoát mặc áo khoác âu phục của anh vào người.
Kiều Minh Húc cao hơn 1m85, mà cô chỉ có 1m72, huống chi, cơ thể anh tương đối cường trắng, mà cô lại hơi gầy yếu.
Chiếc áo vest kia mặc trên người cô trông cực kỳ lớn, giống như con nít mặc quần áo của người lớn vậy.
Kiều Minh Húc thấy cô mặc chiếc áo vest đen của mình vào người, trong lòng chợt có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Về phần loại cảm giác này là gì, anh cũng không nói ra được. Dù sao cũng cảm thấy cô mặc quần áo của mình trông rất buồn cười, cũng rất đáng yêu, rất muốn đưa tay ôm cô vào lòng.
“Chân đã đỡ chưa?”
Thấy cô bước đi còn chưa tự nhiên lắm, anh bèn hỏi.
“Nói nhảm, mới có hai ngày thôi, người nào có thể có năng lực hồi phục mạnh như vậy chứ?
Đau chết đây này.”
Cô vừa nói xong, bên eo chợt căng thẳng, cơ thể lại được anh bế lên cao.
Kiều Minh Húc lại bế cô lên.
Trái tim cô trong nháy mắt như bị thiếu dưỡng khí vậy, sau đó trực tiếp đập loạn lên, ngay cả động cũng không dám động.
Kiều Minh Húc ôm cô xuống lầu, thả xuống, sau đó nói với thím Lý đang híp mắt cười nhìn hai người bọn họ, nói: “Thím Lý, nấu một chén canh gừng.”
“Hai cô cậu ai bị cảm lạnh à?”
Thím Lý nghi hoặc hỏi.
“Người phụ nữ ngốc nghếch này, chắn cũng không đắp mà nằm trên sân thượng ngủ, bị cảm lạnh.”
Kiều Minh Húc chỉ vào Mạch Tiểu Miên nói.
“Ai là người phụ nữ ngốc nghếch chứ? Tôi rất thông minh đấy, được chứ?”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh gọi cô là người phụ nữ ngốc nghếch, bèn không nhịn được lẩm bẩm phản kháng lại.
“Người phụ nữ ngốc nghếch thông minh.”
“Người đàn ông ngốc nghếch thông minh.”
Thím Lý nhìn hai người bọn họ cãi vả, cũng chỉ cười một tiếng, sau đó vội vàng vào bếp nấu canh gừng.
Nấu xong canh gừng, thím Lý gọi Mạch Tiểu Miên vào bàn uống.
Mạch Tiểu Miên uống một hớp, cay đến nỗi phải hít hà.
Tuy nhiên, cô vẫn cố nén lại, đem cả chén canh gừng uống sạch vào.
Dạ dày trong nháy mắt ấm áp lên, cả người cũng ấm hơn, thoải mái đến híp mắt.
Nhìn thấy cô híp mắt, Kiều Minh Húc lại nghĩ tới một chú mèo nằm dưới ánh mặt trời phơi nắng, khóe môi mỏng lạnh lùng kia bất giác hơi vểnh lên.
Thím Lý bưng thức ăn đã làm xong mang lên bàn, sau đó múc cho hai người bọn họ mỗi người một chén canh, rồi đi ra ngoài bận bịu làm chuyện khác.