Lúc đang chuẩn bị ngủ thì tin nhắn điện thoại vang lên, là của Phùng Quang Hiển.
“Tiểu Miên, chưa ngủ sao?”
Mạch Tiểu Miên vốn dĩ không muốn đáp lại, nhưng cho rằng như vậy không lịch sự lắm bèn nhắn lại một câu: “Ừ, chuẩn bị ngủ, ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Phùng Quang Hiển cũng không nói gì thêm gì nữa, chỉ nhắn lại hai chữ ‘ngủ ngon”.
Mạch Tiểu Miên đặt điện thoại sang một bên, chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì chuông điện thoại lại vang lên dồn dập, là cuộc gọi từ cấp trên.
Lòng cô trầm xuống, có cảm giác nhức đầu.
Cấp trên gọi điện tới vào lúc này, nhất định là có vụ án khẩn cấp. Đây là tiết tấu không muốn cho người ta ngủ mà!
Cô thở dài nghe máy.
“Pháp y Mạch, hiện tại có án mạng xảy ra ở Cửa Đông, cô nhanh chóng đến tiến hành giám định.”
xảy ra án mạng, người mau tới nhận dạng.”
Cấp trên vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề, ngay cả một lời khách khí cũng không có.
“Được!”
Mặc dù trong lòng Mạch Tiểu Miên khó chịu nhưng cũng không dám chậm trễ.
Cô biết những vụ án giết người thế này không phải là chuyện có thể lựa chọn thời điểm xảy ra. Ngay khi cảnh sát nhận được tin tức, với tư cách là một bác sĩ pháp y như cô, phải nhanh chóng xác định danh tính cho cảnh sát, tìm ra chứng cứ từ người chết.
Nếu không, thi thể càng để lâu lại càng thối rữa, ảnh hưởng nhiều đến việc phán đoán của vụ án.
Cô bắt buộc phải đến!
Cô vội vàng gọi vào điện thoại của Trương Hòa, thông báo cho cậu ấy nhanh chóng mang 8 đầy đủ dụng cụ đến hiện trường, sau đó thay đồ ngủ, mặc đồng phục làm việc vội vàng ra 3 khỏi cửa.
“Này, Tiểu Miên, con vừa mới trở về mà, sao lại đi ra ngoài rồi?”
Mẹ Mạch gọi với theo cô.
“Mẹ, lại có một vụ án vừa xảy ra, con phải đi ra ngoài gấp, mẹ không cần đợi con trở về đâu. Xong việc con sẽ đến thẳng căn hộ chung cư để tắm, lúc đó chắc cũng hơn nửa đêm rồi nên con sẽ ở lại luôn bên kia, không về đâu, mẹ đừng lo lắng nhé.”
Mạch Tiểu Miên vừa mang giày vừa nói.
“Thật là, trên đời này sao lại có nhiều kẻ xấu, nhiều vụ án như vậy chứ? Còn không để cho người ta yên tĩnh được tí sao?”
Mẹ Mạch lẩm bẩm: “Tiểu Miên của mẹ sắp làm dâu rồi, sao có thể ngày đêm đi xử lý những vụ án như thế này được? Không được, mẹ phải gọi điện cho lãnh đạo của con, xin phép ông ấy cho con nghỉ phép. Tổ pháp y cũng không phải chỉ có một mình con mà!”
“Mẹ, đây là công việc của con! Tổ pháp y của bọn con chỉ có mấy người, mà con gái của mẹ lại có kỹ năng giám định giỏi nhất, thế nên không tìm con gái mẹ thì tìm ai chứ? Con đi đã! Mẹ cứ tiếp tục nghiên cứu con rể Kiều của mẹ đi!”
Mạch Tiểu Miên nói xong cũng kéo cửa đi ra ngoài.
Đến cổng tiểu khu, bác Hoàng tài xế của đơn vị đã lái xe đến chờ cô.
Lên xe.
Bác Hoàng năm nay đã 50 tuổi, là một người nói nhiều, nhìn cô nói: “Pháp y Mạch, cháu chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà lại dấn thân vào nghề bác sĩ pháp y này, thật sự khó cho cháu quá!”
“Bây giờ làm nghề gì cũng không dễ dàng ạ”.