Chương 293
Đúng là không chịu nổi chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào cả mà, đồ công tử mắc bệnh sạch sẽ.”
Kiều Minh Húc không nói gì chỉ cúi đầu xuống uống sữa tươi.
Trong miệng là sữa bò đang uống, nhưng trong đầu lại nghĩ tới sữa bò dính trên khóe môi cô lúc nãy…
Sau khi ăn điểm tâm xong, Kiều Minh Húc nói với cô: “Tôi đưa em đi làm.”
“Không làm phiền anh chứ? Đi bộ hơn ba mươi phút là tới rồi: Mạch Tiểu Miên cầm túi công văn của mình lên, nói: “Tự tôi đi là được rồi.”
“Không sao cả, thuận đường mà. Chân em vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, đi nhiều lại bị thương thì không phải là phiền tôi sao?”
Kiều Minh Húc nói.
“Nếu như anh đã nói như vậy thì tôi cũng chỉ đành cố mà theo vậy.”
Mạch Tiểu Miên biết, chân mình mặc dù không có gì đáng ngại nữa, nhưng cũng không nên đi bộ nhiều.
Còn về phần chiếc Maserati mà nhà họ Kiều làm sính lễ đưa cho cô, cô vẫn chưa có cơ hội dùng đến.
Loại người khiêm tốn thật thà như cô nếu như lập tức lái chiếc xe sang mấy triệu, thì vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng được.
Hai người đi ra khỏi cửa, lên xe.
Mạch Tiểu Miên vẫn ngồi ở sau xe.
Lái xe chưa đến mười phút đã đến cổng đơn vị của cô.
Kiều Minh Húc dừng xe lại, sau đó còn đi ra khỏi ghế lái mở cửa xe cho cô.
Hiện tại là giờ làm việc, trong đơn vị có không ít người quen ngoái nhìn.
Đợi xe của Kiều Minh Húc vừa đi, những cô gái nhỏ quen biết kia lập tức vây lại, mặt đầy hâm mộ nói: “Ôi, pháp y Mạch, cô thật là hạnh phúc mà, có chồng đưa đi làm bằng xe sang, đúng là vừa lịch sự vừa phong độ mà.”
“Chồng đưa vợ đi làm là chuyện hiển nhiên mà.”
Mặc dù Mạch Tiểu Miên trả lời như vậy, nhưng trong lòng vân có chút hư vinh nho nhỏ, tất nhiên cũng hơi thỏa mãn.
“Chuyện hiển nhiên sao, chồng chúng tôi ấy à, một là không có tiền bằng chồng cô, hai là không đẹp trai bằng chồng cô, cũng không có mấy người chịu đưa vợ đi làm đâu.”
“Anh ấy thuận đường thôi mà. Chồng các cô nếu thuận đường cũng sẽ đưa đi thôi.”
“Cho dù đưa đi cũng sẽ không mang dáng vẻ giống như chồng cô, giúp cô mở cửa xe đâu. Ông chồng nhà tôi cho dù là cùng đi dạo phố mua đồ với anh ấy, thì ngay cả túi xách anh ấy cũng không chịu cầm giúp tôi. Còn cảm thấy cái gì mà mất thể diện của đàn ông nữa cơ.”
“Chuyện này…”
Mạch Tiểu Miên không biết trả lời chuyện này thế nào.
Tuy nhiên, cô đột nhiên rất muốn biết, nếu như cô cùng Kiều Minh Húc đi dạo phố, anh ấy có chịu giúp cô xách túi như vậy không nhỉ?
“Đúng rồi, pháp y Mạch, tại sao cô không ngồi bên ghế phụ vậy? Là bởi vì chỗ ngồi bên ghế tài xế của anh ấy đặc biệt để lại cho người nào đó sao?”
“Chỗ ngồi ở ghế phụ không an toàn.”
Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt cười một tiếng, n ật xin lỗi, không thể trò chuyện nhiều cùng các cô được nữa, tôi còn phải mau chóng vào làm việc.”
Những người khác cũng không dám nói gì nữa, để cho cô rời đi.