“Vâng, ông nội. Giữa cháu cùng Kiều Minh Húc hiện tại chưa có tình cảm gì với nhau cả, cũng không biết cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu. Cháu nghĩ tạm thời vẫn không nên chấp nhận sính lễ lớn như vậy. Đợi đến ba năm sau, nếu như cháu cùng anh ấy có thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này, đến lúc đó ông hãy cân nhắc việc cho cháu cổ phần sau!”
Mạch Tiểu Miên thẳng thắn nói.
“Ồ, Tiểu Miên à, ông tin tưởng hai người các cháu có thể cùng nhau đi đến bạc đầu. Ông tin cháu sẽ trở thành người bạn đời tốt nhất của Minh Húc. Cổ phần này không cần đợi đến ba năm sau đâu.”
Kiều Thanh cười nói.
Mạch Tiểu Miên nghe vậy, trong lòng khẽ chùng xuống, bắt đầu hối hận về bản hợp đồng hôn nhân với Kiều Minh Húc.
Ông cụ nhà họ Kiều đã đặt kỳ vọng lớn như vậy đối với bản thân cô, vậy đợi đến ba năm sau, khi phát hiện cô cùng Kiều Minh Húc chỉ là một cuộc hôn nhân giả thì trong lòng sẽ thất vọng đến thế nào chứ?
“Ông nội ơi, cảm ơn ông đã tín nhiệm cháu như vậy. Nhưng tình cảm là thứ bấp bênh và khó đoán nhất trên đời này. Cháu sợ đến lúc đó sẽ làm cho ông thất vọng.”
Mạch Tiểu Miên cố gắng thuyết phục Kiều Thanh từ bỏ việc cho cô cổ phần của mình.
“Tiểu Miên à, tương lai cho dù hai đứa mỗi người một ngã, cổ phần này ông cũng cam tâm tình nguyện cho cháu. Hy vọng cháu đừng từ chối tấm lòng của một ông già như ông.”
Kiều Thanh tha thiết thỉnh cầu cô.
Nghe những lời này, trong lòng Mạch Tiểu Miên vừa cảm động, lại vừa nặng nề.
Dù sao sau này cổ phần cũng có thể chuyển nhượng được, đến lúc đó đợi cô
và Kiều Minh Húc ly hôn, cô sẽ trả lại cổ phần cho bọn họ.
Nghĩ đến đây, cô cũng không nói thêm điều gì nữa, sợ mình sẽ để lộ ra bí
mật khiến Kiều Thanh phát hiện được đầu mối.
Kiều Thanh hỏi ngày tháng năm sinh của cô, nói để chuẩn bị xem ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ cho bọn cô.
“Tiểu Miên, chúng ta nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho cháu, tuyên bố với thiên hạ rằng cháu là con dâu nhà họ Kiều của chúng ta!”
Kiều Thanh nói: “Hơn nữa, ông hy vọng hôn lễ này được tổ chức càng sớm càng tốt, nếu như trong tháng này có thể tổ chức được thì các cháu kết hôn ngay nhé, cháu thấy sao?”
“Nhanh như vậy sao?”
Mạch Tiểu Miến ngạc nhiên hỏi.
“Ừ. Kể từ ngày xảy ra chuyện hôm đó, lòng ông vẫn luôn bất an, rất hy vọng có thể thấy Minh Húc kết hôn sớm để ông có thể chấm dứt nỗi lo lắng này.”
Lời nói này càng khiến Tiểu Miên thêm áp lực, cô nói: “Ông nội ơi, cháu có thể hỏi ông một chuyện được không ạ? Tại sao ông lại không đồng ý cho anh ấy cùng Lâm Ngọc ở bên nhau? Nghe nói bọn họ đã yêu nhau hơn mười năm rồi, cho đến hiện tại vẫn chưa bao giờ thay đổi.”
“À, Lâm Ngọc không thích hợp với nó!”
Kiều Thanh cười, nói: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta ông đã không thích rồi. Cảm thấy nếu người phụ nữ này gia nhập vào nhà họ Kiều, có thể sẽ gây ra tai họa, huyết mạch không thuần.”.
Nghe nói như vậy, Mạch Tiểu Miên toát cả mồ hôi hột.
Cô đã gặp Lâm Ngọc kia một lần, cảm thấy cô gái này dịu dàng, thuần thục, rất có khí chất, thích hợp làm một người vợ tốt, người mẹ hiền trong gia đình giàu có.
Làm sao giờ phút này lại trở thành một kẻ gieo họa, huyết mạch không thuần vậy chứ?
Tuy nhiên, cô cũng không tiện hỏi nhiều thêm. Hai ông cháu tùy tiện trò chuyện thêm vài chuyện khác rồi sau đó cúp điện thoại.
“Chị Mạch, có người tìm chị!”
Trương Hòa ở bên ngoài gọi vào.
Mạch Tiểu Miên bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy lại là Lâm Khoa.