Mạch Tiểu Miên lấy bút ra, nhanh chóng viết lên đó một dãy số.
50.000.000.000 tệ.
Nhìn thấy dãy số kia, sắc mặt của Kiều Minh Húc đen lại.
Anh thật sự không ngờ Mạch Tiểu Miên lại tham lam như vậy.
Anh cho rằng, một người phụ nữ có vẻ ngoài điềm đạm như cô sẽ không đưa ra những yêu cầu quá đáng.
Không ngờ cô lại đòi hỏi viết ra 50 tỷ.
Điều này làm cho ấn tượng tốt của anh dành cho cô trong nháy mắt giảm xuống âm độ.
“Nghe nói tài sản của anh có 50 tỷ, tôi cũng không muốn nhiều lắm, 50 tỷ là được rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi cùng ánh mắt khinh thường của anh, Mạch Tiểu Miên cảm thấy rất buồn cười, nói: “Tính mạng của ông nội anh, tình yêu của anh, cộng lại chắc hơn 50 tỷ chứ nhỉ!”Quả thật, tính mạng của ông nội cùng tình yêu của anh là vô giá, không phải dùng tiền là có thể tính nổi.
Nhưng anh không thể đưa 50 tỷ cho cô.
“Tài sản tôi có thể huy động chỉ tối đa 100 triệu.”
Kiều Minh Húc lạnh lùng nói: “Bảng xếp hạng Forbes những người giàu có công bố tài sản ròng của tôi đúng là 50 tỷ, tuy nhiên, trong đó bao gồm cả cổ phiếu và bất động sản. Mạch Tiểu Miên, cô đừng quá tham lam.”
“Hô hô.”
Mạch Tiểu Miên khẽ cười, đáp: “Con người vốn có lòng tham mà. Anh đã cho tôi một cơ hội để thể hiện lòng tham, thế thì nếu tôi không tham lam, sẽ tự cảm thấy trời đất khó tha thứ đấy.”
Kiều Minh Húc nhìn nụ cười trêu đùa của cô, bèn lấy lại tấm chi phiếu trên bàn xé bỏ, một lần nữa viết tấm chi phiếu khác, phía trên ghi 10 triệu, sau đó đưa lại cho Mạch Tiểu Miên. “10 triệu đối với người bình thường mà nói đã là rất nhiều rồi. Cô đừng nghĩ tới việc sẽ kết hôn với tôi rồi tương lai sẽ chia đôi tài sản này nọ. Tôi sẽ không kết hôn với cô đâu.”
“Tôi cũng sẽ không kết hôn với anh.”
Mạch Tiểu Miên cầm tấm chi phiếu kia lên, nói: “Số tiền này tôi sẽ giúp anh quyên tặng cho mái ấm tình thương, cảm ơn nhiều!”
Nghĩ đến những người già và trẻ em không nơi nương tựa trong mái ấm tình thương, cô quyết định biến mình thành một cô gái hám lợi.
Còn về phần anh nhìn nhận bản thân cô thế nào, điều đó không quan trọng. Dù sao thì sau này bọn họ cũng sẽ không liên quan đến nhau nữa.
Nhìn thấy cô thật sự nhận chi phiếu, trong lòng Kiều Minh Húc cảm thấy có vài phần thất vọng.
Còn chuyện cô nói quyên góp cho mái ấm tình thương, anh không tin.
Nhưng mà dù thế nào thì chuyện này cũng đã có thể sử dụng tiền để giải quyết rồi. Đó cũng xem như là chuyện tốt.Cô cứu ông nội anh, lấy 10 triệu, quả thật cũng không quá phận.
“Nhớ giao dịch của tôi và cô đấy. Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Nếu cô muốn ăn cơm thì có thể ở lại, tôi sẽ nói với thu ngân thanh toán vào tài khoản của tôi.”
Kiều Minh Húc không muốn nhìn cô nữa, đứng dậy nói.
“Cảm ơn.”
Mạch Tiểu Miên ngồi im không nhúc nhích, nhìn bóng dáng anh rời đi.
Mười triệu, ha ha!
Cô nhìn dãy số trên tờ chi phiếu, có hơi cười tự giễu, sau đó bỏ vào trong túi. Cô cũng không ở lại ăn cơm, rời khỏi nhà hàng Hồng Tường Vi, sau đó đến siêu thị bên cạnh mua mấy túi đồ rồi chạy thẳng đến mái ấm tình thương. Mái ấm tình thương này ban đầu được một thương nhân Hồng Kông xây lên để làm từ thiện, đặc biệt tiếp nhận những quả phụ, người già neo đơn cùng trẻ em bị bỏ rơi, có mời hơn 10 nhân viên hộ lý đến chăm sóc, bình thường còn có các nhà hảo tâm đến giúp đỡ nữa.
Từ khi bắt đầu học cấp ba thì tuần nào Mạch Tiểu Miên cũng đến đây làm công việc tình nguyện cả, cứ duy trì như vậy cho đến bây giờ.
Chỉ tiếc ba năm trước, vì cuộc khủng hoảng tài chính mà thương nhân Hồng Kông làm ăn phá sản, không thể duy trì trại trẻ mồ côi này nữa nên đành để cho chính phủ tiếp quản.
Sau đó các vấn đề bắt đầu nảy sinh, đầu tiên là vấn đề kinh phí.
Mái ấm tình thương muốn xin một khoản vốn nào đó đều phải báo cáo, sau đó trải qua đủ loại khâu xét duyệt, cuối cùng mới có tài chính rót xuống.