Cô mở cửa, đặt chăn bông trên mặt đất. Kiều Minh Húc lại nói với cô: “Trải chăn trong này đi, bên ngoài gió lớn.”
“Không sao đâu.”
Mạch Tiểu Miên đã cuốn chăn nằm xuống đất rồi.
Kiều Minh Húc đi ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lại một lần nữa ôm cả cô và chăn vào trong phòng, đặt ở sàn nhà gần mép giường. Sau đó anh lên giường, bọc mình trong tấm chăn bông màu xám đen kia, quay mặt đối diện với cửa sổ, đưa lưng về phía Mạch Tiểu Miên ngủ.
Mạch Tiểu Miên nhìn bóng lưng anh, cảm giác bầu không khí bên trong phòng có hơi mập mờ, cũng không biết là do đèn ngủ hay do điều gì khác.
Cô cũng xoay người sang chỗ khác, đối mặt với cửa, bọc chăn ngủ.
Rõ ràng là rất muốn ngủ, nhưng không biết tại sao cô lại không thể ngủ được, lỗ tai lắng nghe động tĩnh của Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc ở bên kia ngược lại truyền đến tiếng hít thở đều đều, mang theo tiếng ngáy khẽ.
Mạch Tiểu Miên đếm từng tiếng ngáy, từ từ tiến vào trong giấc ngủ.
Trời sáng, mở mắt tỉnh lại, phát hiện tư thế ngủ của mình rất khó coi.
Rõ ràng là nghiêng người ngủ, bây giờ lại dang cả hai tay hai chân ra.
Cô vội vàng nhìn lên giường.
Trên giường trống không, chăn được gấp rất chỉnh tề. Còn về phần người, không biết đã thức dậy đi đâu rồi nữa.
Cô cũng ngồi dậy, tiến vào phòng tắm thay băng vệ sinh.
Sau khi thay xong, cô đi tới hành lang, dòm xuống phòng khách, nhìn thấy thím Lý, bèn hỏi: “Thím Lý, thím có gặp Kiều Minh Húc không?”
“Thiếu gia đã ra ngoài từ sớm rồi.”
Thím Lý nhìn cô, nói: “Thiếu phu nhân, bây giờ đã hơn 8 giờ rồi, bữa sáng tôi cũng đã làm xong. Cô đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn, tôi có luộc trứng gà và nấu nước đường đỏ cho cô đấy.”
“Õi?”
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi: “Tại sao phải ăn trứng gà và uống nước đường
đó?”
“Thiếu gia nói kỳ kinh nguyệt của cô đến, để tôi nghĩ cách làm thức ăn bồi bổ cho cô. Tôi cũng chỉ biết luộc trứng gà và nấu nước đường đỏ thôi. Đúng rồi, thiếu gia nói chân cô bị thương, không thể xuống ăn được. Đợi lát nữa tôi mang lên cho cô.”
Thím Lý cười híp mắt nói với cô: “Đừng thấy thiếu gia lạnh như băng vậy mà nhầm, cậu ấy vẫn đủ để ý tới cô.”
Nghe những lời này, Mạch Tiểu Miên có hơi đỏ mặt lên. Tâm tình không biết tại sao lại giống như hoa tươi nở rộ vậy.
Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo.
Thím lý đã mang trứng gà và nước đường đỏ lên, đặt trên bàn ngoài ban
công.
Mạch Tiểu Miên ngồi xuống, hỏi: “Thiếu gia ăn điểm tâm rồi mới đi ra ngoài sao?”
“Vâng, cậu ấy ăn bánh mì sandwich và uống sữa bò, còn có hai quả trứng gà rồi đi ra ngoài. Có nói buổi trưa sẽ không về dùng cơm, để tôi ăn cơm cùng với cô.”
“Ồ.”
Nghe nói anh không trở về ăn cơm, lòng của Mạch Tiểu Miên bỗng chốc hơi ảm đạm.
“Thiếu phu nhân, cô đừng buồn nhé, thiếu gia nói, buổi tối cậu ấy sẽ về ăn cơm chung với cô.”
Thím Lý vội vàng giải thích thay cho Kiều Minh Húc: “Cậu ấy là người làm chuyện lớn, công việc bận rộn, không thể dành thời gian cả ngày lẫn đêm ở cùng cô được. Nhưng cậu ấy có thể đối xử với cô như vậy, tôi thấy cũng tốt lắm rồi.”
Mạch Tiểu Miên đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Rõ ràng là đám cưới giả.
Giữa hai người bọn họ cũng không có cảm tình gì, biết rõ ba năm sau mỗi người một ngã, thế mà cô còn quan tâm anh có ăn cơm cùng mình hay không.
Nghĩ tới đây, cô mới bình thường trở lại. Cúi đầu xuống ăn sạch trứng gà cùng uống nước đường đỏ. Sau đó để cho thím Lý dọn dẹp chén đấu, giúp mình lấy laptop trong phòng ra, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Kế hoạch của cô là tranh thủ mấy ngày nghỉ phép này sửa sang lại hồ sơ ghi chép giám định pháp y trong những năm qua của mình.
sửa sang lại các vụ án đã qua, từng bản giám định trước đây từng cái hiện lên trong đầu cô.
Đột nhiên lại nghĩ tới La Liên, trong lòng cô chợt giống như bị kim đâm vào vậy. Những ngón tay đánh chữ trên bàn phím rất nhanh kia cũng tạm thời ngừng lại. Cô bất giác mở khung chat của nhóm bạn học thời trung học ra.
Nhiều năm như vậy, cô chưa từng mở nhóm này ra xem.