Chương 640
Duỗi tay sờ thử, nóng rẫy đến bỏng tay.
Anh đã phát sốt!
Vừa rồi đang phát run, chắc là loạt sốt cao nóng lạnh đan xen rồi.
Xem ra, là cảm lạnh thật rồi!
Người đàn ông này!
“Minh Húc, anh tỉnh lại đi!”
Mạch Tiểu Miên duỗi tay đẩy hắn, muốn gọi anh dậy đi khám bác sĩ.
Kiều Minh Húc chỉ hơi mở mắt ra, duỗi tay ôm lấy eo cô, rồi lại mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Một người đàn ông bình thường thì khỏe như trâu, nhưng một khi sinh bệnh, thì sẽ bệnh như núi đổ.
Mạch Tiểu Miên lấy từ tủ đầu giường ở bên cạnh ra cái nhiệt kế mà lần trước cô phát sốt, Kiều Minh Húc đã chuẩn bị cho cô, đo nhiệt độ cơ thể giúp anh.
Vậy mà đã 39.2°C.
Cô vội vàng gọi điện thoại bảo dì Trương đi lên.
Dì Trương thấy Kiều Minh Húc lại phát sốt sinh bệnh, cũng đã la toáng lên: “Cậu chủ nhà tôi trước giờ cũng rất ít khi phát sốt hay cảm lạnh, là do đêm qua cô chủ chọc tức cậu ấy, khiến cho cậu ấy cảm lạnh đấy.”
Mạch Tiểu Miên cũng biết là do mình sai, bảo dì ấy lấy cồn và khăn lông ướt tới giúp.
Cô cầm lấy cồn sát trùng, lau xoa động mạch cổ của anh, cởi cúc áo ra, lau hết nách, lưng, lòng bàn tay, gan bàn chân của anh…
Ngày đó Kiều Minh Húc cũng đã chăm sóc cô như vậy.
Không biết hôm đó anh đã có tâm trạng gì.
Bây giờ, cô chỉ có một cảm giác, đó là hy vọng anh có thể nhanh khỏe lên.
Nếu có thể, cô tình nguyện sinh bệnh phát sốt thay anh, chỉ cần anh có thể khỏe lên…
Sau một lúc bận rộn luôn tay luôn chân, nhiệt độ của Kiều Minh Húc mới dần hạ xuống.
Mạch Tiểu Miên thấy dì Trương cũng mệt mỏi buồn ngủ, bảo dì ấy đi xuống nghỉ ngơi, chờ khi nào cô càn gì, sẽ gọi to dì ấy.
“Cô chủ, lần trước cô phát sốt, cậu chủ đã cả đêm không ngủ mà chăm sóc cô, cô cũng phải cẩn thận chăm sóc cậu chủ của chúng tôi nhé.”
Dì Trương không yên tâm dặn dò.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Mạch Tiểu Miên nhìn Kiều Minh Húc nằm ở trên giường, bởi vì phát sốt mà lâm vào trạng thái hôn mê, đau lòng cực kỳ.
Tay cô, cũng vẫn luôn nắm bàn tay khi nóng khi lạnh ấy của anh.
Đôi tay khớp xương rõ ràng này, đã cho cô quá nhiều ấm áp, dù đó là diễn kịch cũng được.
“Khát…”
Đôi môi khô khốc đến nỗi hơi nứt nẻ của Kiều Minh Húc bỗng nhiên mấp máy, nói ra một chữ này.