Phùng Quang Hiển hỏi dồn dập mấy vấn đề.
“Cậu thích cô ấy?”
Kiều Minh Húc phát hiện ra trọng tâm của việc Phùng Quang Hiển chất vấn anh không phải là vì quan tâm chuyện giữa anh cùng Lâm Ngọc, mà là quan tâm Mạch Tiểu Miên. Anh lạnh lùng hỏi.
“Đúng!”
Phùng Quang Hiển không hề giấu giếm, anh ấy nói: “Ngày đó ở cùng với cậu, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã thích cô ấy rồi. Sau đó lui tới với cô ấy vài lần lại càng thích cô ấy hơn!”
Kiều Minh Húc thờ ơ đáp lại.
Nhưng không hiểu vì sao, trái tim của anh trong nháy mắt lại trở nên buồn bực, như thể có một lớp sương mù bao phủ trên đó vậy.
“Minh Húc, cậu còn chưa nói cho tôi biết, tại sao cậu lại kết hôn với Tiểu Miên đột ngột như vậy? Chẳng lẽ ngày đó cậu cũng yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên sao? Từ đó mà bỏ rơi Lâm Ngọc?”
Phùng Quang Hiển tiếp tục truy hỏi.
“Tôi chưa bao giờ bỏ rơi Ngọc Ngọc cả, còn vì sao tôi lại cưới cô ấy à, đó là do ông nội tôi ép!”
“Ông nội cậu biết Tiểu Miên sao? Tại sao lại phải ép cậu kết hôn với cô ấy?”
“Cô ấy cứu ông nội tôi.”
“Vậy phải cần dùng hôn nhân của cậu để báo ân sao? Hay là Tiểu Miên yêu cầu ông nội cậu làm vậy?”
“Không liên quan gì đến Tiểu Miên cả, mọi chuyện đều do chủ ý của ông nội tôi. Còn về phần tại sao ông ấy lại nhất quyết muốn tôi lấy cô ấy, tôi cũng không biết.”
“Ông nội cậu thật đúng là không thể tưởng tượng nỗi mà! Đúng rồi, Lâm Ngọc có biết không?”
“Tạm thời còn chưa biết.”
“Cậu không nói cho cô ấy biết?”
“Tôi không biết phải nói thế nào với cô ấy cả tôi để cô ấy ở lại Provence!”
“Ôi, Minh Húc à, cậu cho rằng thế giới này vẫn còn là một thế giới khép kín sao? Cậu cho rằng chuyện cậu kết hôn sẽ không truyền đến tại cô ấy à? Đến lúc đó cô ấy phát hiện ra, cậu sẽ làm gì? Hai người các cậu không phải đã yêu nhau hơn 10 năm, hơn nữa còn muốn nắm tay nhau đến già sao? Dáng vẻ cậu đột nhiên kết hôn với một người phụ nữ khác thế này, cô ấy có phát điên lên không đấy?”
Phùng Quang Hiển cười lạnh nói.
Kiều Minh Húc trầm ngâm một lúc, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của tôi, cậu quá lo lắng rồi. Tôi còn có việc phải làm, tạm biệt.”
Anh vừa nói xong cũng đột ngột cúp máy.
Phùng Quang Hiển thật sự tức đến nỗi muốn lôi anh ra đánh cho tơi tả.
Kiều Minh Húc và Mạch Tiểu Miên, hai người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, lại đột ngột kết hôn với nhau. Sự thay đổi này đúng thật là huyền ảo đến nỗi anh ấy không cách nào tiếp nhận được cả!
“Điện thoại cũng đã gọi xong rồi, chuyện nên hỏi anh cũng đã hỏi xong rồi, vậy có phải anh nên chuẩn bị mặc thử lễ phục rồi không nhỉ?”
Lãnh Kiều Thi thấy anh ấy gọi điện xong, vẫn mang dáng vẻ lo lắng như vậy, nên giọng điệu của cô ấy cũng trở nên lạnh lùng.
Phùng Quang Hiến luôn là người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cô biết điều đó.
Tuy nhiên, lần này anh ấy đối với cô gái tên là Mạch Tiểu Miên kia lại hoàn toàn không giống vậy.
Đương nhiên, từ góc độ một người phụ nữ mà nói, cô ấy cũng cảm thấy khí chất trên người của Mạch Tiểu Miên khá đặc biệt và thần bí, khiến người ta muốn tìm hiểu xem dưới gương mặt lạnh lùng kia rốt cuộc đang ẩn chứa điều gì.
“Cô mặc trước đi!”
Phùng Quang Hiển không nhịn được mà nói với cô ấy: “Lễ phục của phụ nữ các cô rắc rối hơn mà!”
“Được rồi!”